Tự sự của bóng đêm (Trần Minh Bảo - Sài Gòn)

 

Bóng đêm nói những gì?
Mà thời gian ngừng lại
Những cánh hoa lạc loài
Sương khuya lau nước mắt
Hai hàng cây xào xạc
Như than khóc tiễn đưa
Bóng áo trắng thướt tha
Lướt qua như ảo ảnh
Ta chạy theo rất vội
Về dưới mái nghĩa trang
Chuông nhà thờ hổn hển.

Em hiền ngoan giấc ngủ
Qua gió chướng mấy mùa
Ta đưa tay vuốt ve
Hóa ra chiếc sọ người
Vẫn cười trong giấc ngủ
Tình gầy có như không
Bộ xương khô bất động
Ta đóng nốt quan tài
Chôn sâu vào huyệt mộ.
Còn những nỗi sầu riêng
Giống dây leo tầm gửi
Nương nhờ cùng bóng đêm
Mà sao xanh biếc thế!

Đêm muốn nói điều chi?
Giọt sầu rơi lặng lẽ
Dưới tán những hàng me
Cuội cây chết ngậm ngùi
Tiếng thở dài rất khẽ !

30/09/2017



Phamngochien.com - 10:37 - 28/07/2019 - Bài của văn nghệ sĩ          

Gửi bình luận