Tôi ngồi thức với Quy Nhơn
Một khuya ngọn gió dỗi hờn rất ngoan
Nghe như rớt giọt thơ Hàn
ở đây sương khói cứ bàng bạc reo.
Tôi ngồi với mắt trong veo
Cứ hun hút nỗi niềm treo phố gầy
Giọt cà phê Xưa và nay
cũng dùng dằng chuyện ngày mai giã từ
Nói gì khi đã gần như
Phút giây hạnh ngộ cũng từ từ xa
Còn hơi thở biển mặn mà
Cứ ươn ướt nhớ sướt qua mắt người
Cái buồn chen lẫn cái vui
Cái nắm tay với nụ cười, rất thương
Một sát na giữa vô thường
Mà nhung nhớ, mà vấn vương một đời!...
Dốc Mộng Cầm ánh sao rơi
Phía bên Ghềnh Ráng thuyền trôi trăng về