Thầy của con (Hà Kiều My - SV ĐH KHXH & NV TP.HCM)

Con về thăm lại trường xưa vào một ngày cuối thu, khi mà Thầy đã không còn đứng trên bục giảng. Nhớ da diết cái buổi đầu bỡ ngỡ bước vào trường...cái dạo mà 30 đứa lớp Văn rụt rè nhìn một thầy giáo tóc hoa râm, miệng cười vui: "các trò", "các trò"...Con nghe như trở lại ngày xưa, ông đồ già gõ đầu lũ trẻ. Và Thầy, cũng yêu lắm cái nghề "gõ đầu trẻ" này, nên xa trường, xa trò, lòng cứ vương vấn, băn khoăn mãi.

Mùa này, trời chuẩn bị lập đông nên cây bàng đứng co mình khẳng khiu chịu gió, nên lòng người cũng trống trải hơn. Một ngày, những bước chân con vẫn đang lang thang trong sân trường cũ mà nuôi hy vọng sẽ tình cờ gặp lại Thầy. Không hiểu sao, mỗi lần con thất bại và buồn nhất, mỗi lúc lòng ngổn ngang tâm sự, người mà con muốn tìm gặp nhất, bao giờ cũng là Thầy. Có lẽ vì tấm lòng tha thiết của một người Thầy, người Cha đã thắp lên ngọn lửa rất đỗi ấm áp trong con.

Có người hỏi con nếu được ví mình như một hình tượng, con sẽ là gì giữa vô vàn của cuộc sống này. Đơn giản thôi, con sẽ là một giọt nước, dù bất cứ trong hòan cảnh nào, vẫn sẽ cố len lỏi để vươn lên. Và Thầy của con, vĩ đại hơn, sẽ là một ngọn nến, tự đốt mình để tỏa sáng, để "hâm nóng" những giọt nước khác như con...

Cô chủ nhiệm lớp con nói với con rằng: "Thầy là hình ảnh tương lai của các cô..." Rồi sẽ đến ngày, các cô sẽ phải chào "thế hệ trẻ" như Thầy để "về vườn" an dưỡng. Và sẽ có một ngày, các con lại tạm biệt những thế hệ sau mình. Thời gian cứ trôi, mà tóc trên đầu cứ đòi bạc mãi, bạc mãi...để rồi, cái ngày Thầy ngỏ lời chào chúng con, để rồi "Thế hệ trẻ" ngậm ngùi cho cái giờ phút không thể nào quên ấy.

Về lại trường xưa giữa những chiều no gió, con tự chọn cho mình một cách riêng để đi tìm nỗi nhớ về Thầy. Dạo bước lên tầng hai của ngôi trường cũ, con ngoan ngoãn ngồi lại chỗ học ngày xưa. Và Thầy ơi: Khi một phút con nghe bụi phấn bay - Tiếng thầy sao ấm nồng đến lạ - Đời rộng mở và tình thầy che chở - Con thấy mình dần lớn giữa yêu thương".

Con đã đi qua những năm tháng học trò thật đẹp. Kỷ niệm giờ hòa thành nỗi nhớ, cứ cồn cào trong con mỗi độ thu về. Thầy đã làm tất cả, dồn tình yêu nghề, yêu trò vào mỗi bài giảng. Sẽ không chỉ Ngày 20-11 hay trong những chuỗi ngày rất đẹp của kí ức, Thầy mới trở nên vĩ đại trong con, mà bây giờ và mãi mãi, Thầy của con cũng đều là "Người gõ đầu trẻ" đáng kính.

 

Hà Kiều My

Trường ĐH KHXH & NV TP.HCM

 


Phamngochien.com - 15:23 - 17/11/2010 - Bài của văn nghệ sĩ          

Gửi bình luận