Một vùng biển nhớ ( Lê Minh Kha - ĐH Quy Nhơn )

Một người bạn của tôi nói rằng, nhắc đến Quy Nhơn không thể không nhắc đến những con đường nho nhỏ yên bình những công viên xanh và các quán cà phê. Đặc biệt, không thể không nhắc đến biển với những con sóng hiền hòa dáng lưỡi liềm uốn cong quanh phố. Theo anh, mỗi người Quy Nhơn đều có trong tâm hồn mình một mảnh hồn của biển xanh dịu dàng, của cát vàng, của tiếng sóng và bóng những hàng dương...

Có lẽ đúng như lời anh nói. Mỗi khi xa quê lâu ngày, tôi thường nhớ về biển. Tôi nhớ những ngày tuổi thơ lang thang trên biển nhặt những vỏ sò hay đuổi bắt con còng gió cùng với chúng bạn, những chiều ra biển nô đùa thỏa thích giữa sóng nước mây trời, những đêm trăng ngồi ngắm luồng sáng đẹp diệu kỳ lung linh trên mặt nước thẳm sâu. Và khi ta đối diện với biển, vẫn là biển ấy nhưng không lần nào giống lần nào. Mỗi lần đứng trước biển bao giờ cũng đi kèm với những cảm giác vừa xưa cũ muôn đời lại vừa mới mẻ quanh đây. Như trong một tiểu thuyết của John Banville, biển cùng với muôn lớp sóng, là sự bao gộp của cả ba chiều thời gian: quá khứ, hiện tại, tương lai. Và mỗi chúng ta là những "con sâu nhỏ" uốn mình trong nắng, ta cũng như biển, biển của những hoài niệm, thực tại và mộng mơ. Biển của những đổi thay vô thường.

Có những chiều men theo tuyến đường An Dương Vương - Xuân Diệu, dạo quanh một vòng cung biển, nhìn mặt nước trong xanh và đón lấy những cơn gió mát lành từ đại dương thổi lại, lòng không khỏi tự hào về quê hương. Vì không phải thành phố nào trên cả nước cũng có biển để cho con người ngắm sóng, cảm nhận gió biển và trải nghiệm những khoảnh khắc của đời mình trước đại dương bao la. Biển ở Quy Nhơn lại mang dáng vẻ rất riêng. Bờ biển không rộng nhưng hết sức trữ tình, biển không tấp nập, xô bồ mà vẫn giữ được vẻ bình yên, dịu dàng của nó. Đấy là một vẻ đẹp đậm chất Á Đông. Và trong thế tương hợp với không gian của một thành phố hiền hòa như Quy Nhơn, biển trở nên rất đáng yêu, rất thi vị.

Lắng nghe trong tiếng sóng, trong tiếng rì rào của những hàng dương, biển đang nói với ta những lời của ngàn đời qua. Tâm hồn của người Nhật, đặc trưng nghệ thuật của người Nhật, nếu có thể gói gọn trong câu thơ "Không lúc nào nghĩ đến bạn bè thân thiết nhiều như khi ngắm tuyết, trăng hoa" thì đối diện với vẻ đẹp của biển, trong mỗi người lại nảy lên những xúc cảm và tình yêu thật nguyên sơ, trong sáng. Trước vẻ đẹp của biển Quy Nhơn, tôi hay nghĩ về những người thân, về bạn bè, về những chuyện đã qua và muốn được chia sẻ, đồng cảm. Biển là không gian cho những khoảnh khắc lắng lòng, khi vui khi buồn, biển luôn hiền hòa, bao dung.

Chiều mưa hôm nay, một vùng biển nhớ lại hiện về theo khúc ca của người nhạc sĩ họ Trịnh Ngày mai em đi, biển nhớ tên em gọi về...

Trong tâm hồn, bỗng sống dậy những niềm yêu bên phố.

Quy Nhơn ơi!    

Lê Minh Kha (ĐH Quy Nhơn)

 


Phamngochien.com - 10:53 - 01/09/2010 - Bài của văn nghệ sĩ          

Gửi bình luận