Có phải nơi này, cách một tầm tay
Trong nắng sớm của một ngày đã cũ
Bầy chim non đã theo mùa di trú
Em cũng ra đi, trống vắng đong đầy
*
Anh ngồi đây với nỗi nhớ xa xôi
Thầm nuối tiếc, một ngày xưa vụng dại
Cứ huyên thuyên nói tràng giang đại hải
Biết đâu “giờ vàng” lặng lẽ chìm trôi
*
Chợt con chìa vôi ngứa giọng hót khan
Dưới tán lá sum suê, hưng hửng nắng
Anh nhớ tiếng ai dấm da dấm dẵng
Cười bảo anh, chỉ giỏi chuyện sang đàng
*
Bóng nắng nghiêng, ngày cũ muộn màng
Anh ngồi đó, hong chút tình nho nhỏ
Trong gió chảy, đưa ngày đi xiêu xó
Len lén lạnh đầu mùa, đông đã sang
*
Biết chúng mình đã không thuộc về nhau
Chỉ có vậy, tự nhiên không phải vậy
Nỗi xót xa đã vờ như không thấy
Có một ngày, ta giả dụ tin nhau ...