Kí ức (Lê Kiều Diễm - Cà Mau)

 

Cánh đồng lúa mùa hè vừa gặt xong còn trơ đấy những bụi rạ hanh khô. Mảnh đất ruộng phía sau nhà nó cũng khô cứng bởi cái nắng hạn sau vụ lúa.

Nó trở về quê nhà sau bao năm xa cách, ngắm nhìn những đứa trẻ rong rủi thả diều ngoài đồng và những người phụ nữ trong xóm đang mót từng ngọn lúa còn sót lại sau mùa gặt, nó lại nhớ đến hình ảnh má nó ngày xưa.

Lúc nhỏ, nhà nó nghèo lắm, ba má nó phải cày thuê, cuốc mướn để có đủ tiền trang trải cuộc sống và lo cho ba anh em nó đi học. Nhớ những ngày ngồi trong lớp nhìn ra xa sẽ thấy ngay hình ảnh ba má nó gặt từng bó lúa thuê cho người ta. Nó chỉ nhìn mỉm cười rồi quay vào lớp với ánh mắt hồn nhiên vô tư của đứa con nít mới học lớp bốn.

Một ngày nọ, trong lớp tổ chức thi văn nghệ, nó cũng được cô giáo chọn đi thi, nó vui lắm. Chưa đến nhà đã nghe tiếng nó gọi inh ỏi:

- Ba má ơi, hôm nay con được cô giáo chọn đi ghi văn nghệ cho lớp-nó vừa nói vừa cười tít mắt.

Má ôm nó vài lòng, vuốt tóc và thì thầm giọng yếu ớt:

- Con giỏi lắm, ba má rất vui, ráng học giỏi nghen con.

Nó dạ một tiếng rồi chạy đi khoe với mấy bạn trong sớm mà không kịp để ý đến giọng nói của má nó có điều khác thường.

Những ngày sau nó vẫn vui vì chuyện đó, nó phấn khơi tập luyện để chuẩn bị cho kì thi. Ngày cuối trước khi thi cô giáo bảo phải chuẩn bị một bộ đồ đồng phục thật đẹp. Nó liền chạy về, này nỉ má nó:

- Má ơi, má cho con xin tiền mua bộ đồ đồng phục đi thi văn nghệ nghen má?

Má nó chần chừ rồi cũng nhận lời vì muốn con bằng bạn bằng bè. Nó thì nhảy cẫng lên vì vui sướng. Để rồi, để có tiền mua đồng phục má nó càng vất vả hơn. Sau khi gặt lúa thuê cho người ta má nó còn nhận đi mần cỏ vườn mướn cho hàng xóm vào những buổi trưa.

Cái ngày mà nó đi thi về thì nó cũng hay tin má nó bị bệnh phải nhập viện vì làm việc quá sức, nó chỉ biết chạy phăng vô viện và ríu rít xin lỗi má nó.

Đang thẩn thờ trong hồi ức thuở bé thì mà nó gọi:

- Về đến rồi sau vào nhà rửa tay rửa mặt rồi ăn cơm con.

Nó không nghĩ gì vội chạy đến ôm má nó khóe mắt đỏ hoe.

- Con tặng má món quà nè!

Mở hộp ra đó là một chiếc áo dài mà má nó từng thích. Nó bảo:

- Đến khi nào con lấy chồng má mặc nha.

Vừa nói hai má con nhìn nhau mà nước mắt rưng rưng

Hạnh phúc chỉ có thế, đơn giản những lúc được sum vầy bên gia đình, trao cho nhau tình yêu thương tuy nhỏ bé nhưng không gì có thể so sánh được.

                                                                                                   Cà Mau, ngày 17/4/2018

                                                                                                      


Phamngochien.com - 08:07 - 20/04/2018 - Bài của văn nghệ sĩ          

Gửi bình luận