Duyên phận tháng 3 (Nguyễn Thị Mỹ Duyên - Cà Mau)

 

Cái nắng tháng 3 nó ngọt ngào với nhiều người, nhưng riêng Chi nó lại hanh hao đến lạ. Ngày trước, Chi cũng yêu cái màu vàng mơ dịu ngọt ấy, mê cái màu buồn hoang hoải nôn nao nhiều cảm xúc mà nó đem lại…Nhưng giờ đây, cái nắng tháng 3 lại không quên nhắc Chi nhớ về những kỷ niệm xưa cũ, cái nỗi niềm thương thương nhớ nhớ mà chẳng rõ là thương nhớ điều gì...

Năm ấy Chi 20 tuổi, cái tuổi ở giữa lằn ranh giới của trưởng thành và trẻ con, cái tuổi mà những bỡ ngỡ đầu đời bắt đầu được thay thế bằng sự trải nghiệm và thử thách. Khi đó, Chi yêu một người, yêu đến nỗi cãi lời bỏ ba má theo người ta. Để rồi, một năm sau bị tên kìa ruồng bỏ và Chi không còn nơi để về...

***

Cô Năm, về ăn cơm đi bá má con đợi. Ngoảnh đầu lại vẫn là cái dáng con con ấy, tiếng của thằng Kiên vang vọng cả bờ đê. Chờ chút, Năm dọn xong mớ lưới này Năm về liền, rồi nó chạy lon ton lại gom tiếp mớ lưới đem về cùng. Hai dáng người khệ nệ cùng nhau trong nắng chiều vàng vọt, trông cô đơn nhưng đâu đó trong lòng Chi ấm áp lạ thường...

Âu cũng là cơ duyên đưa đẩy Chi đến nơi đây, một thị trấn ven biển của mảnh đất cuối trời. Xóm lao động nghèo nơi Chi đang ở, Chi được gia đình anh chị Hai cưu mang gần chục năm nay. Chi và anh chị Hai không phải anh em ruột cũng chẳng họ hàng thân thuộc, nhưng lâu dần họ xem nhau như máu mủ ruột rà. Bởi, ở giữa họ có những cái tình – cái nghĩa – cái ơn không thể nào dứt được.

Có nhiều lúc Chi định rời bỏ xứ sở này, muốn về tìm ba má để nhận tội. Nhưng rồi lại tự nhủ, mình đi rồi ai phụ chị Hai lúc anh Hai đi biển? Ai chăm nom thằng Kiên khi nó ốm đau? Ai chơi với nó những lúc nó bị má mắng?... với những lí do cũng chẳng ăn nhập gì bởi ai cũng thấy có ruột rà gì đâu...

Trong xóm hễ nhắc đến Chi, bác Tư lại bảo xóm này con nhỏ Chi nó đâu biết buồn. Bà Hai chen vô, từ hồi biết nó tới giờ tui chưa thấy nó ngưng cười. Cũng đúng, ai cũng thấy lúc nào Chi cũng vui vẻ, không chọc ghẹo cho người ta vui, thì lại hợp xướng với thằng Kiên trong những bài hát mà cả xóm cười đau bụng cả buổi chiều. Chi cứ leo lẻo cười cười nói nói, thấy vậy chứ có vui gì cho cam.

Chỉ có chị Hai biết lòng Chi vẫn còn đau lắm. Đứa con gái xấp xỉ 30 vẫn chưa có chồng, sắp qua thời con gái mất rồi. Chi thì đâu có lo mấy chuyện tầm phào mà mọi người nghĩ, cứ tỉnh bơ, cứ cười nói như thể nếu ngưng cười sẽ khóc ngay mất. Đâu ai thấy được Chi buồn, thấy được điều mà trong lòng Chi đang mang, có chị Hai là thấy hết. Hồi mới về đây, Chi như người không hồn cứ đòi sống đòi chết, suốt ngày nằm trong nhà chẳng ai biết có sự tồn tại của Chi. Có lần, thấy thằng Kiên ngủ say nên chị Hai ra phụ anh Hai chuẩn bị ra ghe cào, chị Hai dặn nhớ đưa võng cho Kiên nó ngủ ngon. Chi không nói không rằng, vẫn ngồi im ỉm nơi cửa sổ mà nhìn xa xăm ra biển. Bất chợt thằng Kiên khóc, tiếng khóc thét của nó làm người không hồn như Chi bừng tỉnh, như kéo gọi linh hồn Chi đang phiêu bạt đâu đó quay về. Chi chạy đến ôm nó vào lòng mà khóc, chị Hai chạy vào nhìn cảnh tượng ấy đứng lặng rồi cũng rơi nước mắt. (một tối tháng 3, đôi vợ chồng đi ghe cào về muộn bắt gặp một người phụ nữ sắp sinh đang nằm trong chòi lá bên đê...)

Cuộc sống của Chi thay đổi hẳn. Vui lắm, Chi chăm cho thằng Kiên từng chút một, nhớ hoài cú lật đầu tiên của nó, Chi nhảy cẫng lên vì mừng khiến anh chị Hai cười rơi nước mắt. Khi thằng Kiên chập chững biết đi, bi bô gọi Ba Ba, Má Má. Chi hạnh phúc lắm khoe hết người này đến người kia trong xóm, cô Ba nói đùa thằng Kiên gọi má của nó chứ có phải gọi mầy là má đâu, con người ta mà cứ như con mầy, Chi cười... nhưng chị Hai biết Chi đau...

***

Đời này ngộ lắm, cứ khiến con người ta cứ quẩn quanh trong những cái nỗi buồn, niềm vui. Vui đó rồi lại buồn đó, hạnh phúc đó rồi lại đau khổ, cứ mải miết như thế con người ta lại  đâm ra mệt. Cuộc sống, có rất nhiều niềm vui, nhưng có niềm vui nào sánh bằng niềm vui được làm mẹ; cũng như, có cái đau nào bằng cái đau cận kề đứa con rứt ruột đẻ ra nhưng chưa một lần được gọi Má ơi!


Phamngochien.com - 14:31 - 23/03/2018 - Bài của văn nghệ sĩ          

Gửi bình luận