dấu ba chấm lặng im tìm chốn ngủ
ba chấm đời và ba chấm thị phi
ta cứ ngỡ yêu em nhiều mộng tưởng
có ngờ đâu hạnh phúc ở thiên đường
hoa chẳng dại để cho đời bớt hái
hoa đẹp xinh và ta nỡ vô tình
vết xước đủ làm trái tim đau nhói
thuốc an thần không thể rõ nguồn cơn
em cứ khóc và cười như trẻ nhỏ
ta làm sao dỗ hết tháng năm dài
chồng bát rạn ta mặc nhiên góc tủ
một ngày kia tự vỡ chẳng ai cầm
ừ, năm tháng, viết làm sao kịch bản
học làm sao và diễn được thế nào
không quy luật, mọi điều, không quy luật
ta tự viết ra vở kịch bi hài
có những ngày em bỏ đi dài lắm
em trở về thì lại đến lượt ta
thôi em ạ, nắm tay nhau, dẫu biết
đến một ngày sương, khói cũng lìa nhau…