Cuối năm con về thăm mẹ
tháng mười hai mưa nắng sụt sùi
đường làng vắng tanh
người rủ người bỏ quê ra phố.
ngày vẫn thế lặng trôi...
Con lớn lên
có chồng chẳng phải nơi quá xa
nhưng cũng không gần mà bên mẹ sớm tối
khoé mắt cay khi mỗi lần về vội
thấy mẹ hiền bước từng bước khó nhọc hơn.
Tre già măng mọc
biết thế - nhưng sao lắm tủi hờn
giấu tiếng nấc
ghét mình chẳng thể làm gì thay cho đôi bàn chân mẹ
khói bếp chiều nay giấu giọt sương rơi khẽ
biết làm gì cho mẹ khỏe hơn...