Con đường mưa ! (Lê Thị Lệ Hằng - SV ĐH KHXH & NV TP.HCM)

Đã có một thời con đường  ấy được gọi là con đường mưa .. Lúc nghe thấy  cái tên  đầy ấn tượng này tôi đã bắt đầu thích nó mặc dù tôi chưa một lần đặt chân đến.

 "Đó là một con đường mà không có hàng cây, không có mái nhà ở ven đường. Khi mưa ập đến (mưa Sài Gòn à nghen), ai đi trên đường ấy đều bị ướt nhẹp, đại khái là vì lí do này nên nó được gọi là con đường mưa, thế thôi."

Nghe ông anh kể mà tôi tức anh ách. Đâu lẽ nào với cái " sự tích" chẳng đâu vào đâu ấy mà người ta lại đặt cho nó cái tên mĩ miều như thế được. Tôi quyết thi vào Sài Gòn để tự mình khám phá ra "bí ẩn" của con đường mưa  (nghe cũng hấp dẫn ra phếch ấy nhỉ).

Và tôi vào Sài Gòn thật. Ngày đầu đặt chân bước đến Làng Đại Học Thủ Đức tôi đã đi ngay xuống ký túc xá Đại Học Quốc Gia (theo lời chỉ dẫn của anh Hai). Thì ra đó là một con đường thẳng, rất thẳng cũng giống như bao con đường bình thường khác không hơn không kém .Con đường mà một bóng cây cũng không có nói chi đến cảnh lá me bay trong một chiều gió lộng. Tôi thất vọng tràn trề, bao nhiêu giấc mơ ôm ấp chờ đợi bấy lâu nay bỗng chốc vỡ òa...

Tôi lê bước trên những miền mộng mơ...Có vài cô bạn đang tíu tít truyện trò, mấy anh rê bóng đi sau ...

Ầm ầm ào...!!!

Mưa  rồi! là mưa Sài Gòn giận hờn bất chợt như con gái! Tôi ngạc nhiên nhìn mọi người tung ô. "Đi ké với! Ké với." Tất cả hòa vào nhau. Những chiếc ô đủ màu sắc được lôi ra từ ngăn cặp nhỏ. Con đường lúc này đẹp hơn bao giờ hết. Tôi lạc lõng giữa con đường ướt mưa nhưng nụ cười vẫn nở tươi trên môi: May mắn thay vừa kịp lúc, nếu không tôi đã đánh mất giá trị đích thực của cuộc đời.

Những năm tháng học ở đây tôi thường ghé thăm con đường mưa. Cũng chẳng để làm gì ngoài việc chờ đợi cơn mưa không hẹn trước để được tung hô, nghe tiếng lộp độp như lời tâm sự của một người bạn cũ. Tôi thích nhìn những mái đầu không chỗ trú chạy như điên cho hết con đường mưa vừa lúc ấy thì mưa tạnh nhưng cũng đủ để "nạn nhân" ướt như chuột lột.

Rồi những buổi tối cuối tuần, tôi cùng đứa bạn thân dạo bộ trên con đường mưa. Lạ thật, dù không hề có một bóng cây, mái che, con đường vẫn đó những đôi tình nhân ngồi ngắm trăng , đếm sao...Tôi vô tình bắt gặp những hờn giận vu vơ, những cái nắm tay âu yếm. Tôi ước được chàng trai bế thốc lên chiếc yên xe, và rồi ước mình là cô gái đang nũng nịu : "Anh này kỳ quá đi , người ta nhìn kìa". Tôi mỉm cười nhận ra :trên thế gian này chan hòa hạnh phúc,  nhìn người ta hạnh phúc đó cũng là một hạnh phúc.

Bây giờ con đường ấy không còn các bạn tôi thân mật gọi là con đường mưa nữa mà nó đã có một cái tên khác : Con đường 14 tháng 2 - con đường của những đôi tình nhân . Nhưng dù mang cái tên nào đi nữa con đường mưa vẫn là một kỉ niệm của thời sinh viên. Tôi sẽ cất giữ mãi hình ảnh một con đường bình dị khô khốc nhưng thấm đượm  tình yêu thương. Và tôi hiểu ra rằng bất cứ con đường nào, bất cứ khoảng  không gian nào trên trái đất nếu chúng ta biết cùng nhau xây dựng niềm tin thì nơi đó sẽ là thiên đường hạnh phúc. 

 

                                                                                                LÊ THỊ LỆ HẰNG

Lớp Văn 1A - Khoa văn học và ngôn ngữ

                       Trường KHXH & NV TP Hồ Chí Minh

                                                                           ĐT: 01682188018

 


Phamngochien.com - 16:06 - 02/07/2010 - Bài của văn nghệ sĩ          

Gửi bình luận