người về hong một chiều phai
thầm thì gọi chút nắng mai cuối trời
úa vàng màu nắng chơi vơi
tình như cơn gió về phơi nghìn trùng
bẽ bàng nhớ một âm câm
ngày rơi cuối phố mưa chùng bóng đêm
có hay tình rớt môi mềm
trăng treo nỗi nhớ gió chìm lời yêu
thôi đành yêu dấu tan theo
tình xa ngút tạnh lạnh đèo khói sương
em xưa đã hóa vô thường
còn tôi buốt một nẻo đường phôi phai
có người ngồi nhớ sương mai
hình như thấy bóng hình ai thở dài
nghe chừng nhịp đập tim đau
từ trong hơi thở mộng nhàu nát đêm...
nguyễn minh phúc