Cô giáo - người mẹ thứ hai (Lê Thị Lệ Hằng - SV ĐH KHXH & NV TP.HCM)

Nó đạp xe vù vù , con đường đến lớp sao mà xa tít. Nó nghĩ mình không nên khóc vào lúc này, trông giống mặt mèo lắm và xấu, và giống cả trẻ con nữa... Trời ơi! Những giọt nước mắt đáng ghét này, ta căm thù tất cả bọn mi, đừng chảy nữa, ta đã đáng thương lắm rồi!

Từ nhỏ, nó và mẹ nó bị người đàn ông ấy bỏ rơi. Mẹ không cho phép trong đầu nó tồn tại từ "cha" , mẹ không muốn trái tim non nớt của nó lại bị tổn thương một lần nữa. Tất cả qua đi, giờ còn lại một vết thẹo, một vết thẹo lớn in sâu vào lòng người. Nhưng dù cố "tẩy xoá" thế nào nó vẫn không quên được cái hôm cha nó đã vô tình dứt bỏ nó . Hôm ấy nó khóc như mưa, một tay giữ lấy chân cha , một tay lau nước mắt, miệng gào thét "cha ơi, ở lại với con!". Nhưng sự thật vẫn không thể thay đổi đước! Cha nó đỡ nó lên , thì thầm vào tai nó "con ở lại với mẹ " rồi lặng lẽ khoác tay người đàn bà khác trước nỗi đau quằn quại của mẹ . Cái cảnh tượng khủng khiếp ấy đẫ là quá đủ đối với cuộc đời mỗi con người , quá đủ , quá đủ để không lặp lại một lần nữa, thế mà hôm nay chính mắt nó lại thấy mẹ cầm tay một người đàn ông lạ ngay trong chính phòng khách.

- Vi, Vi sao vậy , sao lại khóc ?

Hình như có ai đó gọi tên nó , mắt nó nhòe đi chẳng thấy gì cả, chân dò dẫm bước vào cửa lớp. Nó sờ soạng chỗ ngồi thân thương, vuốt cái mép bàn để tránh ánh mắt bối rối của mình . Một giọt nước mắt vừa rớt xuống tay, hai giọt , ba giọt ...nó gục đầu xuống bàn nức nở khóc. Nó cảm thấy không gian trầm xuống, tai ù đi , nó tưởng như mình đang bay. Xung quanh nó , mọi thứ đều đang im thin thít , nó nghe thấy tiếng cha , và có cả tiếng mẹ nữa , họ đang cãi nhau...Ôi không ! nỗi đau lên đến tột cùng , nó ngất lịm trong cơn mê.

- Vi ơi , cô giáo vào rồi kìa ! Vi,Vi ! đứng dậy đi .

Cả lớp đang xì xào, nó nghe cô giáo bảo cả lớp ngồi xuống .Mặt nó bây giờ chắc buồn cười lắm, mắt sưng húp, đỏ mọng , mặt tèm lem... Rồi đây cô giáo sẽ bảo nó đứng dậy và tiếp theo là tràng cười vỡ trời của lũ bạn. Cô sẽ hỏi lí do không đứng dậ y chào cô và cuối cùng là sự thật sẽ bị thêu dệt lung tung vơí cái miệng của những đứa học sinh nhiều chuyện...Làm sao bây giờ ? Nỗi đau bây giờ khác với nỗi đau trước kia, nó nặng nề hơn , nó cộng vào cả sự lo lắng nữa. Và rồi , cái giây phút này cũng đến, khi tiếng chuông báo hiệu hết tiết học vang lên , cô từ từ bước xuống chỗ nó ngồi và nói to với cả lớp :

- Bạn Vi không được khoẻ , cô cho bạn nghỉ học buổi này , các em nhớ xin phép giúp bạn với các thầy cô bộ môn.

- Nó không tin vào tai mình . Cô! cô ơi ! Trong giây phút ngỡ ngàng ấy , cô dìu nó đứng dậy, đưa lên phòng y tế . Khi không còn ai cô mới nhẹ nhàng hỏi :

- Cô biết em không được bình tĩnh trong lúc này nhưng em có thể nói cho cô biết chuyện gì đang xảy ra không ?

Nó thật sự bất ngờ trước hành động của cô . Cảm động nó bật khóc thành tiếng , nó ôm cô và nó kể , kể hết ...

- Vi này , em không nên thành kiến với mẹ , mẹ cũng là một người phụ nữ yếu đuối, mẹ cần phải có người che chở . Em nên hiểu điều đó biết đâu cuộc sống của em sẽ hạnh phúc hơn, còn nếu không ...cô luôn ở bên cạnh khi em cần .

Nó nhắm mắt lại , có lẽ cô nói đúng , bên tai nó như nghe tiếng ầu ơ thuở nào . Phải rồi tiếng mẹ , tiếng hát trầm bổng đưa nó vào những câu chuyện cổ tích. Tiếng hát của mẹ hay tiếng hát của cô giáo ? Không biết ! Chỉ biết nó đi sâu vào giấc ngủ tự lúc nào...

                                                                                            Lê Thị Lệ Hằng

 


Phamngochien.com - 19:36 - 13/11/2010 - Bài của văn nghệ sĩ          

Gửi bình luận