Cô đơn ơi + Ngọn tóc rối (Lê Hưng Tiến - Ninh Thuận)


CÔ ĐƠN ƠI !

Cuộc sống của mình hay thường lấy ưu tư pha loãng màu đêm với nhiều sâu mắt, nên khoảnh không chẳng với tới được mênh mông khát vọng. Có lẽ cần một cây ánh sáng đem trồng giữa tiền đình để rối loạn đúng nghĩa làm sợi dây nơ-rông doãi ra tháng ngày hạn hẹp. Cuộc người đôi khi chạy vạy giấc hoang bay. Bay từ lúc cô đơn đậu trên mái đầu, rồi tự nó sà xuống lổ mổ những con chữ không cánh bay đi hun hút. Biết đâu ngày sau nằm bên ngoài hành lang trí não, tiếng xưa trở dạ lót mềm bóng Bạch Câu. Giếng ai côi cút sợi gầu để ngõ hầu hầu ngõ thấp thoáng qua nhau. Cô đơn mặc kệ lên ngôi khi ý nghĩa bất lực trước hiện thực cô đơn. Và ta thành rác sau khi được cô đơn chế ra phẩm màu để nhuộm tâm hồn. Cô đơn sẽ nuôi dưỡng suốt đời.

 

NGỌN TÓC RỐI

Thời gian bắt đầu leo thang trên ngọn tóc rối. Mặt trời không đủ năng nắng rọi vào mấy cái lấm tấm bạc phơ trong ý nghĩ nóng nằm gọn gói dằng dai nâu sẻ se trên lọn tóc mái. Sa vào lòng nhiều cái bần thần chưa định được trước sau những ngã tư không có lối ra vào rõ ràng. Ngập ngụa tối mắt một só ró công việc đang đào hang hốc hóc để lôi thứ ánh sáng không màu không mùi không vị cũng không hoa. Hồng hộc lên mây. Ở đây, ôxy chưa được con người khai thác triệt để nên không khí cũng bị ngộ độc những ngôn ngữ động. Và con chữ chẳng có môi trường cho bản chất của nó diễn xướng, cho nên sự tung tẩy lẩy bẩy qua loa để âm thanh không còn ngày mới gọi nó là dư âm, dư ẩm gì cả. Chuểnh choảng và chểnh mảng sự không có có không một ý thức hờ còn do dự một đi hai ở cuộc người. Chạy đua theo ý thức, ta thở mệt nhoài vô thức. Ngày cong đêm, tôi làm suy tư trải dài miền cát trắng và vầng trăng khóc. Ta phải hoang vào vù vù cái thủy tinh lu lu cháy bỏng màu mắt đen nhày và kẽ lòng tay những đường chỉ chân điểm chỉ thiên mệnh cho sự bớt hẩm hiu của ta. Một chút buồn vọng đọng ban ơn. Ta lơn cơn thần hồn…


Phamngochien.com - 19:06 - 08/12/2019 - Bài của văn nghệ sĩ          

Gửi bình luận