Chùm thơ về mưa của Tịnh Bình (Tây Ninh)

 

MƯA THÁNG MƯỜI HAI

Khuấy động sự tĩnh lặng
Những giọt mưa thả nỗi buồn vào đêm
Tháng mười hai gợi về hoài niệm cũ rích
Từng đợt mưa cứ đến rồi thản nhiên đi...

***

Đêm mở mắt chờ trời sáng
Những câu thơ đang hồi mặc niệm
Vầng trăng xưa mắc cạn bên bờ sông lau trắng
Im lặng suốt mùa dài...

***

Vớt gió từ đỉnh xa nghìn trùng
Tơi bời cơn bão rụng
Bước chân mưa qua thềm hối hả
Tháng mười hai dai dẳng lệ từ ly...

***

Dẫu vời vợi cách xa...
Hằn sâu gương mặt quen thuộc trong nỗi nhớ
Tiếng mưa ngưng dòng nức nở
Tháng mười hai rung hồi chuông nguyện
Có một tình yêu mãi mãi hoang đường...

 

MỘT MÌNH VỚI MƯA

Tiễn mưa ngang trời cũ
Sắt se lạnh vai gầy
Người xưa tìm đâu thấy
Thoáng dư hương mơ hồ

***

Giọt buồn hoen mắt phố
Quán mưa xưa ngậm ngùi
Ly cà phê hờn tủi
Nâng cốc mình ta thôi...

***

Van gió xin đừng thổi
Tả tơi cơn mưa chiều
Vắng một người mới hiểu
Giữa muôn trùng đơn côi

***

Chút gì nghe nhoi nhói
Lối cũ bước ta về
Quên một người... chẳng thể
Chạm bóng mình phai phôi...

 

HOÀI PHỐ

Khe khẽ là tiếng mưa
Nhẹ nhàng qua phố cổ
Bóng mây trôi dịu dàng
Hóa mưa hôn lòng phố

***

Những giọt đời xanh rêu
Về đây nghe phố thở
Hương nắng tỏa mơ màng
Có làm vơi niềm nhớ...?

***

Vẫn tiếng rao ngày cũ
Ngọt lịm giấc trưa hè
Có nét cười rất lặng
Đầu cành một tiếng ve

***

Người về nơi nắng lóa
Khắc khoải hồn phố xưa
Phố bình yên như thể
Để hồn ta hóa mưa...

Tịnh Bình 


Phamngochien.com - 07:54 - 28/12/2018 - Bài của văn nghệ sĩ          

Gửi bình luận