NGƯỜI ĐÀN BÀ TRONG ĐÊM
Tiếng đêm
xiết vào nhau
hất tung
trăm ngàn mảnh vỡ!
Những mảnh vỡ
cuộc đời
rơi
loảng xoảng
nghe
nhức buốt!
Người đàn bà
nhặt
vá, ghép.
Bức tranh
màu u ám!
Người đàn bà
ngấm sâu
vào
ánh sáng của đêm!
Loé chút hào quang
chỉ là hào quang ngụy tạo!
Đêm
vẫn lung linh
dẫu trong khoảnh khắc!
Mọi trốn chạy
đều
trở nên vô nghĩa!
PPL
THẬT THÀ EM
Trời hanh hao
mà nắng rừng rực cháy
Đốt lòng em
bỏng cả lúc đêm tàn
Phía hoàng hôn
sương lạnh trắng đồi hoang
Giá như không có những điều không thể
Chắc sẵn lòng san sẻ chút heo may
Chợt vu vơ những nỗi buồn vô lí
Người nồng nàn say đắm cuộc tình chung
Em mênh mông trống rỗng đến vô cùng
Giá có thể tan thành làn mây trắng
Đêm thì thầm mặc cả với gió trăng
Đêm Hạ trắng… thu tím chiều nhung nhớ
Góc phố quen, đường chung lối ta từng…
Hàng cây buồn ngàn mắt lá rưng rưng
Hôm qua đó… nay đã là kỉ niệm
Miên man dòng chảy mãi đến hư vô
Tự hỏi rằng sao loanh quanh không lối
Tim thật thà nào dối được lòng đau!