Ngày xưa có một anh nông dân kia rất là ngốc nên chẳng sợ gì. Thuở nhỏ họ hay gọi anh là ngốc. Có lúc anh chơi với các bạn có anh hàng xóm nói:
- Ngốc ơi trả cái truyện tranh ấy đi!
- Trả có nghĩa là gì tôi không sợ.
- Trời ạ, thì có nghĩa là đưa cái gì mình vừa mượn người ta đấy.
Ngốc nghe vậy ba chân bốn cẳng về nhà trả lại cuốn truyện. Họ thấy anh rất ngốc nên hay khuyên bố mẹ anh hãy cho con đến một chỗ có thầy giáo giỏi. Nghe đồn có một ông lão rất giỏi nên họ cho cậu đến đó.
Ngốc đến đó rồi phải học rất là nhiều nên cậu rất là khó chịu. Một hôm ông lão nghe cậu nói là sẽ trốn học nên đã cất những bộ xương khô giả hình xương của con người và tô cái màu đỏ y như máu rồi bỏ ở những chỗ có thể trốn ở đó, nhưng xui cái là cậu nhìn thấy nên cũng ở yên đó. Hôm ấy có đứa trẻ hù cậu cũng không giật mình mà còn đưa đứa trẻ nhìn thấy bộ xương, đứa trẻ hét toáng lên như sắp chết đến nơi và chạy một mạch về nhà, rồi cậu phải thú nhận với ông thầy. Ông nghe vậy không cho cậu học nữa.
Khánh Thư, ngày tháng năm 2021 (8 tuổi)