Bốn mùa Hà Nội (Lương Đình Khoa - Học viện Báo chí & Tuyên truyền Hà Nội)

Hà Nội ngày ồn ào, náo nhiệt nhưng riêng anh có một mình. Cô đơn vây kín trên mọi nẻo đường, con tim anh dường như quay quắt gửi yêu thương tới một miền đất lạ.

Những con đường thân thuộc anh qua sao mỗi ngày đều có cảm giác chúng càng dài ra, trải dài hơn và dài mãi về phương em. Lung linh những ảnh hình ký ức trên mỗi lối công viên ngày chủ nhật, nụ cười em lí lắc nép vào vai anh, ta bên nhau bình yên, tưởng chừng như thời gian đang ngừng lại và không gian quanh ta chuếnh choáng, sũng ướt men tình...

Trưa Hà Nội, lặng thinh... Không phải vì gió ngừng thổi, mây ngừng trôi, mà vì anh âm thầm ngồi đếm thời gian chảy dài vô tận, đặc quánh thành giọt, rơi xuống anh, xuống em và xuống những tháng năm mình xa cách...

Chiều Hà Nội êm đềm, hè về âm thầm len trong từng con ngõ nhỏ. Anh lại đạp xe trên những con đường lộng gió, gió thổi vào lòng anh trống vắng một mùa yêu. Dừng xe trên phố Hoàng Diệu, ngơ ngẩn nhìn một vạt mây trôi lẻ loi trên nền trời xanh lóng lánh sắc màu tháng tư, muốn với tay lên níu lại một vầng mây xa, trút vơi lòng mình đang đầy tràn niềm nhung nhớ - mà không thể... Tự hỏi lòng và thương em phương đó, cũng một mình, nhìn anh - nhưng chỉ bằng chông chênh cảm nhận...

Hà Nội tối, kiêu sa và đỏng đảnh, những gót chân xinh chờ người đưa đón. Anh vẫn giữ thói quen cà phê một mình, ngồi trong quán nhỏ nép mình trên đường Hoàng Quốc Việt, nhìn ra dòng người tiếng nói tiếng cười lướt đi trên phố, cố tìm cho mình phút bình yên. Anh lặng im, hướng về em, ở nơi mà anh chưa từng đến. Về lại căn phòng trọ, cặm cụi đôi tay đong đầy vụng dại ngu ngơ lướt đi trên bàn phím lạnh, gõ từng con chữ post lên trang nhật ký mạng nỗi nhớ thương em gửi qua đêm, dài bất tận...

Hà Nội đêm mưa, lạnh và dài lê thê. Nhớ nhung giăng mắc như tơ trời, bỏ vào lòng anh niềm thương nhớ một người ở xa, rất xa. Những ánh đèn run rẩy và vàng vọt, hiu hắt và lặng câm, thổn thức một tình yêu mỏi mòn thầm kín... Trên ngõ nhỏ, hương ngọc lan vẫn nồng nàn và muốt trắng trong mưa nhắc nhớ anh về những cánh hoa khô kết thành tên chúng mình mà anh và em đã chắp ghép trong niềm hân hoan tuổi mười tám...

Hà Nội xuân, Hà Nội hạ, Hà Nội thu, Hà Nội đông. Bốn mùa Hà Nội không em... Bốn mùa Hà Nội chông chênh...  

Lương Đình Khoa
(Học viện Báo chí & Tuyên truyền Hà Nội)

 


Phamngochien.com - 08:25 - 14/08/2010 - Bài của văn nghệ sĩ          

Gửi bình luận