TRƯA HÈ CỦA MẸ
cơn gió oi
bức bối khu vườn rũ lá
lã chã hoa nhãn rụng phủ kín sân hè
tiếng khóc con trẻ
thân bé bỏng ửng hồng rôm cắn
sợi tóc bạc màu rơi
lời ru à ơi không rời nửa bước
mơ màng dòng sông êm ả
hoa dại nở ngát quanh bờ
cá lội tung tăng
con đuổi theo
mẹ đứng trên triền đê nắng thoải
vệt bóng mờ đổ ngả
che mát mỗi bước con.
TRƯA HÈ CỦA CHA
khi con đang mải mê trong khu vườn hái quả
cha đi giữa nắng trưa hè
cùng chiếc xe đạp cũ
cọc cạch giọt mồ hôi rơi
ông mặt trời không giấc ngủ
làm bạn với cha
làm bạn với con đường nhựa trắng
hơi thở phì phò
quẩn quanh lối nhỏ
mòn lốp xe qua
tiếng gọi người bán thóc
nặng hạt vàng rơi
một đời khó nhọc
rần sàng những âu lo
người biến trưa vàng trở thành những trái đỏ.
Trần Xuân Trọng