Đêm, dần buông xuống ! Dường như mọi âm thanh lúc này đều vắng lặng giữa khoảng tối. Chỉ khe khẽ xào xạc chiếc lá khô và gió thổi leo lét trong tâm hồn nhỏ bé... !
Đêm! Một mình con lặng lẽ âm thầm với những giọt nước mắt mặn chát, ướt nhòe lăn dài khuôn mặt non nớt. Con nhìn lên trời cao, khoảng không gian rộng lớn nơi có những vì sao tỏa sáng lấp lánh kia. Ánh sáng ấy thật kì diệu! Con đã mỉm cười khi chợt thấy một ngôi sao hy vọng. Con thầm ước điều giản dị : "Gia đình sẽ hạnh phúc mãi, ba mẹ sẽ luôn bên con". Dù con biết điều ấy, sẽ chẳng bao giờ đến. Nhưng... con vẫn ước mỗi đêm!
Chỉ có cảnh vật đêm là người bạn tâm sự, chia sẻ cùng con... đó là phút giây mà con cảm thấy được yên bình nhất. Con mệt nhoài sau những giấc ngủ đêm đêm. Con thấy mình lạc lõng và bơ vơ. Con lại sợ ba mẹ rời xa con.
Con bàng hoàng tỉnh giấc, ánh nắng ban mai xanh rực rỡ với muôn ngàn đóa hoa bên ô cửa nhỏ. Tiếng chim ca rộn ràng, đón chào ngày mới. Mọi vật như bừng tỉnh sau giấc mơ đêm dài. Vậy mà con lại thấy sợ, con sợ sự xa cách ấy...
Con biết phải làm sao, làm sao để hàn gắn vết thương rạn nứt đó? Con đã suy nghĩ nhiều đêm, con đau khổ và dằn vặt tâm hồn mình. Con mường tượng trong ảo giác xưa, ngày sinh nhật con ba mẹ đã hát vang khúc ca thiếu nhi.Con cười khi ba mẹ làm trò vui. Hạnh phúc khi ba mẹ dành tất cả yêu thương cho con. Vậy mà giờ đây, con đã thực sự mất đi tình thương gia đình !
Con ước mình được như đứa bạn nhỏ cùng lớp. Ngày nghỉ cuối tuần, được vui chơi, được nhìn ngắm phong cảnh thơ mộng cùng người thân thì hạnh phúc biết bao !Nhưng sao lời nguyện ước nhỏ bé như vậy, không bao giờ con có được? Con đầy đủ về vật chất, ba mẹ không để con phải thiếu thốn, mọi thứ con cần ba mẹ luôn có. Nhưng điều duy nhất con cần là hạnh phúc. Con muốn được quan tâm như bao đứa trẻ khác, được ba mẹ an ủi, ân cần động viên. Những khi con tuyệt vọng và chán nản nhất thì ba mẹ đang ở đâu? Con chỉ nhận được lời nói hững hờ, vô tâm của ba mẹ. Con không biết phải làm sao để ba mẹ bên con mãi mãi?
Con không muốn thấy sự chia xa đó, con không muốn sự lạnh lẽo nơi căn nhà ấy ! Con muốn rời bỏ tất cả sự thật ấy, nhưng đó không phải là giấc mơ. Một giấc mơ thôi...!
Nếu như có phép nhiệm màu, con sẽ vẫn nguyện ước điều nhỏ bé ấy... Điều kì diệu sẽ luôn đến với con.
Con nhìn bức ảnh gia đình, con mỉm cười hạnh phúc trong niềm vui bất tận của cõi lòng. Con lại khóc khi nhìn tờ lịch cuối tuần, ba mẹ đã xa con, sinh nhật chỉ mình con. Con lặng lẽ cầm cuốn sổ nhật kí, lật từng trang hồi ức, những nét chữ thân thương cùng bức hình ngộ nghĩnh hiện dần trong tâm trí con.
Lần cuối ba mẹ ngồi bên con trò chuyện, tâm sự những điều bí mật trong lòng. Lúc ấy, con cảm thấy hạnh phúc... hạnh phúc biết nhường nào.
Đêm nay, bầu trời đầy sao ! Những vì sao vẫn lấp lánh, con âm thầm tìm kiếm ngôi sao hy vọng, ước nguyện điều kì diệu sẽ đến : "Ba mẹ luôn bên con".
Ngô Thị Học