Chuyện xưa, hôm ấy, nực cười.
Người họa sĩ bỗng để đời lời ca
Tự nao nhân thế sa đà
Những lời xu nịnh bỗng là tuyên ngôn
Không còn ngọt những môi hôn
Lời giả dối cũng là tôn chỉ đường
Nín câm dù vốn tỏ tường
Cười nhân thế chạy theo đường đã tô
Tình tang một khúc hư vô
Của người họa sĩ cầm ô che đời
Che đi muôn những rối bời
Những sự thật chôn vào lời nhạc vang
Rồi đây xuân tạ đông tàn
Nhân sinh chìm bởi muôn vàn hư vô…