Cách đây 20 năm, cũng vào thời gian này, cựu sinh viên khóa 13 ĐHSP Quy Nhơn của chúng tôi chia tay giảng đường đại học. Trong những ngày cuối cùng của cuộc đời sinh viên, chúng tôi chuyền tay nhau chép và đọc thuộc lòng bài Hành trang vào đời của Thùy Trang (K10, hiện đang công tác ở Đắc Lắc). Nhiều thế hệ sinh viên trường ĐH Quy Nhơn rất thích bài thơ này vì nó nói hộ tâm tình của những người sắp giã từ tuổi mộng. Xin giới thiệu cùng bạn đọc.
HÀNH TRANG VÀO ĐỜI
Tạm biệt Quy Nhơn thành phố ba bề sóng vỗ
Mai tôi về trên ấy với cao nguyên
Xa ngái thế biết làm sao trở lại
Khung trời xanh hạnh phúc bình yên
Vĩnh biệt giảng đường, vĩnh biệt những hàng dương
Vĩnh biệt những dự định mơ hồ phiêu lãng
Vĩnh biệt những chiều ngắm mây trời lãng đãng
Để đêm về sao rơi đầy giấc mơ.
Cho tôi mang theo những lời hờn giận vu vơ
Những khóc cười của một thời con gái
Mang theo cả tình yêu đầu vụng dại
Nhớ thương nào cứ dâng tràn mênh mông
Cho tôi mang theo những bài thơ chưa kịp đặt tên
Những vui buồn của một thời áo trắng
Những câu chuyện có đầu mà không cuối
Những mùa thi lo lắng đến hao người
Biết làm sao trở lại với khung trời
Mùa thu xanh me rụng sau vòm lá
Bạn bè rủ nhau đi hái từng chùm quả
Trao cho nhau chua ngọt của cuộc đời
Sẽ hết rồi những giây phút chơi vơi
Buồn rợn ngợp khi mùa hè chợt đến
Sắc phượng vĩ chao ôi màu kỷ niệm
Có còn hồng trên đôi má người thương
Mai xa rồi, mỗi đứa về một phương
Lối cũ thân quen, tụi mình không bước nữa
Hết xô đẩy nhau mỗi lần nghe gõ cửa
Còn đâu tiếng cười vang vọng giữa trời đêm
Bạn bè ơi xin hãy chớ quên
Vất vả vô tư của một thời mình đã sống.
Lỡ mai sau trong cuộc đời gặp nhiều biến động
Xin nhớ về những năm tháng sinh viên.
Thùy Trang ( Đắc Lắc)
Phạm Ngọc Hiền ở Ký túc xá ĐHSP Quy Nhơn cách đây 20 năm