Gió gọi Gia Rai (Trần Đức Tín)


còn ngại ngùng chi nữa T'ơ Sêrưng* ơi
ngựa bản ta đã qua bên kia núi
T'ơ Sêrưng khóc làm gì ngọn cỏ úa vàng thêm
cái bụng ta đã ưng khi bưng biền chợt lạnh
cái chưn đã băng đèo vượt thác
gặp T'ơ Sêrưng cái dạ ta ướt sũng cả buổi chiều
buôn bản ta làm gì còn cỏ
con Srieeng Khèo* cũng thôi nhảy thác cúi gặp người mà thắc thỏm ăn mưa
ta đã uống tiếng tù nửa cái người
tiếng tù và lẽo đẽo hồn Gia Rai*
rừng bọn ta gãy ngọn
gốc rễ đâu lên xanh trên sỏi đá loài người
Giàng ta cũng bỏ buôn bỏ bản
ơi T'ơ Sêrưng ơi
rẫy nhà mình cái nắng không ghé
bông nụ buồn chẳng đơm nổi cái thơm
lấy gì để địu con?
tiếng T'rưng* bồn chồn khe suối
ai nghe đâu
ai nghe đâu
Gia Rai rưng rức
ơi T'ơ Sêrưng ơi
theo ta về xuôi
ta còn cái tay ta nuôi con ngựa ta trồng cái rau
ta còn cái chưn bấm đất đặt tên lập buôn lập bản
ta còn cái bụng ưng
ta còn cái nhớ
mai ta dẫn cháu ta về
ngồi bên
thổi tiếng tù hun hút
đau đáu buồn
nghe cái gió gọi Gia Rai
ơi T'ơ Sêrưng ơi!

Chú thích:
* T'ơ Sêrưng: tên một cô gái dân tộc Gia Rai.
* Srieeng Khèo: tên một loài cá của người Gia Rai.
* Gia Rai: dân tộc thiểu số sống ở Tây Nguyên.
* T'rưng: nhạc cụ của người Gia Rai.


Phamngochien.com - 09:03 - 19/08/2018 - Bài của văn nghệ sĩ          

Gửi bình luận