Mùa xuân mở mắt
những tia nắng trên cành vươn vai trên vòm lá
trở mình thức dậy
Tôi choàng dậy
nghe gió luà vào một mùi thơm xa ngái
từ xa thẳm
của quê hương
Những chiếc lá đâm chồi mang nhiều nỗi vấn vương
ở miền quê xa thắm
Tôi thả hồn chạy dài trên phố vắng
của mảnh đất đơn sơ
Thị trấn nghèo nàn vắt vẻo trên đồi mơ
cho hồn tôi liếm vào giọt sương buổi sớm
cho hạt đất cay nồng của hồn quê rất đượm
phủ kín cả hồn xưa
Thị trấn trở mình gánh biết bao mảnh đời dưới mưa
gánh tuổi thơ tôi nhọc nhằn qua năm tháng
gánh con đường làng in hạt lòng rất nặng
ghế mà tôi lại lãng quên...
Giờ trở về nghe gió thổi mông mênh
cay nồng trong mắt
giọt sương bỗng rơi khóe mi, ai nhặt?
nóng bỏng cả bình minh
Tôi trở về sau bao năm tháng mưu sinh
nghe lòng mình nóng hổi
mặt đất thổi phồng cây nhớ thương cong thành dấu chấm hỏi
để tự vẫn chính tôi
Xuân trở về tràn xuống phố nơi nơi
tôi trở về nghe hoa cười trên má
chợt người về nghe hoa cười trên má
chợt người trai xa quê vấp bóng mình té ngã:
"Quê hương ơi! Vẫn còn thương nhớ một con người"
.