Hà Nội và tôi (Yên Lê)

Hồi còn nhỏ, Tôi có một ao ước đó là một lần được ra Hà Nội, ngày ấy Hà Nội trong tôi có cái gì đó, thật hấp dẫn,thật nên thơ và đầy quyến rũ. Có lẽ lúc đó Tôi chỉ thấy Hà Nội qua chiếc tivi đen trắng, qua những lời kể của bố tôi, anh tôi và những người đã từng đến với Hà Nội.

 Anh cả Tôi học Đại Học bách Khoa Hà Nội. Mỗi lần anh Tôi về là cả nhà tôi  mong ngóng, chờ đợi, mấy đứa trẻ chúng tôi, đứa nào đứa nấy thi nhau chạy ra tận cầu phao đón anh, đứa xách ba lô, đứa khoác tay, đứa thì lẽo đẽo theo sau. Mặt đứa nào đứa nấy, rạng rỡ như sắp được may áo mới.

Chúng Tôi hay hỏi Anh về Hà Nội, dường như đó là món đặc sản của những người từ Hà Nội về. Dù đó chỉ là những câu chuyện về cuộc sống đua chen nơi phố phường chật hẹp, là chuyện kẹt xe, tắc đường, tai nạn giao thông hay xa hơn là nét đẹp của cảnh sắc, con người Hà Nội. Đó cũnglà những rung cảm hồn nhiên đầu tiên của Tôi, về một Hà Nội đầy hào hoa,phong nhã và đáng tự hào.

Thời gian thấm thoát trôi đi,Tôi cũng đạt được ước mơ vào đại học. Tôi khăn gói dời xa quê hương, gia đình, bè bạn, để bắt đầu một cuộc phiêu liêu nơi mảnh đất Thăng Long ngàn năm văn hiến.

Bốn năm học đại học, Tôi đã lang thang rất nhiều trên từng con phố Hà Nội, khi là Phố Quang Trung, Nguyễn Du với những trái sấu lăn trên vỉa hè , khi là phố Tràng Tiền với que kem dịu ngọt, khi là Hàng Ngang, Hàng Vải, Hàng Bạc, Hàng Buồm.....vv với những mái nhà loang lổ vết thời gian........

Khi ấy, Hà Nội trong Tôi, là những buổi sáng mùa thu trong veo vẻo,khi lũ chim khuyên hót râm ran, trên mấy cây trứng cá cạnh nhà anh Tôi, đó là những ngày hè đỏ lửa, là những ngày mưa xối xả trên đường, là những đêm đông lạnh đến tê người....là những gánh hàng rong bán suốt thâu đêm. Hà Nội là bà mẹ già nhân hậu, mang trái tim yêu thương tất cả mọi người.

Thời gian trôi thật nhanh, rồi cũng đến cái ngày, mà Tôi phải tự lo cho cuộc sống của mình. Tôi đã phải làm đủ việc kể kiếm sống, để tồn tại. Những lúc đó Hà Nội trong Tôi chỉ là những màn đêm tối mịt, là ánh đèn vàng heo hắt đêm khuya, là tiếng xôi rao nghe đắng chát, là tiếng thở dài của người của người phụ nữ cô liêu, là tiếng còi tàu xé nát tâm can..... dường như những tưởng tượng của Tôi về một Hà Nội hào hoa,sung túc giờ không còn nữa, thay vào đó là cảm giác cô đơn, lạc lõng giữa cuộc đời. Nhiều đêm Tôi đã khóc, Tôi khóc không chỉ vì hoàn cảnh khó khăn,sự lạnh nhạt, khinh chê của người đời, mà còn vì nỗi nhớ quê hương, mẹ cha da diết.

Có nhiều lần Tôi định rời xa Hà Nội nhưng rồi chính Hà Nội đã níu kéo Tôi, không phải bằng cơm áo gạo tiền nhưng bằng tình yêu nồng cháy của sự hào hoa, cổ kính, lăng tẩm, đền đài....

Một lần, Tôi đi bộ trên đường Lý Thái Tổ, Hoàn Kiếm, Tôi chợt nghe được giai điệu của một bài hát, vang lên trong một quán cà phê gần chợ đêm:"Em ơi Hà Nội Phố, ta còn em mùi hoàng lan, ta còn em mùi hoa sữa, con đường vắng rì rào cơn mua nhỏ, ai đó chờ ai tóc xõa vai mềm......."

Ôi! Bài hát hay quá! Tôi vừa đi vừa thì thầm, nhẩm đi nhẩm lại, để cố nhớ vài câu. Sau này tôi tìm hiểu và biết được đây là ca khúc "Em ơi Hà Nội phố" của nhạc sỹ Phú Quang, một bài hát đi sâu vào trong tiềm thức của những người yêu Hà Nội

Một chiều gió mát, Tôi đang miên man với ly cà phê trên Hồ Tây, bỗng dưng vang lên đâu đó lời ca khúc "Nhớ Về Hà Nội" của nhạc sỹ Hoàng Hiệp do Hồng Nhung thể hiện, bài hát nghe thật nồng nàn da diết và chứa đựng nỗi niềm của của những người xa quê và cao hơn cả là sự hân hoan, khi nghe Bác Hồ chúc tết trong thời khắc lịch sự cam go nhất:

"Nhớ phố Quang Trung, đường Nguyễn Du 
Những đêm hoa sữa thơm nồng 
Và nhớ, nhớ bao khuôn mặt mến thân 
Đã quen bước chân giọng nói
Ôi nhớ chiều ba mươi Tết, 
chen giữa đào hoa tươi thắm, 
đường phố đông vui chờ đón Tân niên, 
là phút thiêng liêng lắng nghe thơ người. 
Hà Nội ơi! "

Kể từ đóTôi bắt đầu sưu tầm rất nhiều ca khúc hay viết về Hà Nội.

Với Tôi Hà Nội vừa gần vừa xa, vừa quen vừa lạ. Hà Nội là những ngày tháng học hành, lao động vất vả, là những ngày " không áo cơm cù bất cù bơ"là những mảnh đời nghèo khổ, bơ vơ, là các bà, các chị, các mẹ bán hàng rong, là em bé bán kẹo, đánh giầy, là người ăn xin, là tiếng tào phớ đêm khuya, là tiếng thở than của những số phận đang nằm co ro, nơi đầu đường xó chợ, Hà Nội là tách cà phê đắng chát, mà Tôi thường nhâm nhi trong đêm tĩnh lặng như tờ. Ôi Hà Nội!

Hà Nội không phải là nơi Tôi sinh ra nhưng là nơi Tôi tìm về, những ký ức, những hoài niệm, về một thời xa xưa, nơi mảnh đất cố đô ngàn năm văn hiến.

 


Phamngochien.com - 06:08 - 30/08/2017 - Bài của văn nghệ sĩ          

Gửi bình luận