Câu nói của tôi (Nguyễn Văn Phong)

1. Bảo hiểm cho cảm hứng cũng giống như cái giảm sóc, phải đàn hồi thì mới êm.
2. Giành lại tự do cho giác quan không thể thiếu vắng hai gã khờ là Tư duy và Cảm nhận.
3. Tạo điều kiện cho niềm cảm hứng thoái trào và nhận ra sự gối đầu giữa các vùng ký ức- đó là định nghĩa mới về Tự do.
4. Hãy ngồi lại để đồng nghĩa với việc đang đi rất xa.
5. Tiếng chim hót là một phần của những âm thanh đang nghe, những gì không được nghe là một phần của những điều đang tồn tại.
6. Chỉ khi không hạnh phúc mới có thể nhận ra vẻ đẹp giản dị của hạnh phúc.
7. Trong một cuộc sống nhàm chán thì một sự nhàm chán ít đơn điệu hơn sẽ tạo ra phấn chấn.
8. Làm những việc bất chấp hậu quả không đồng nghĩa với việc đang được sống hết mình.
9. Những thứ tạo nên gánh nặng cho cuộc đời lại thường là nơi nghỉ ngơi cho sự mệt mỏi.
10. Ra khỏi trí tưởng tượng để cày xới vô thức.
11. Cuộc sống luôn luôn nhắc cho người đãng trí biết hôm qua anh ta quên điều gì.
12. Có một sự khác nhau giữa khốn khó và sung túc là có còn được mò mẫm trên những nẻo đường tăm tối nữa hay không.
13. Đôi khi tôi hít thở bằng chính thứ mùi do mình thải ra.
14. Thử thách lớn nhất là cuộc đời vì nó đem đến nếp nhăn và vĩnh biệt tuổi trẻ.
15. Hành động đã và đang ngày càng vượt ra khỏi sự răn đe của giáo điều!
16. Luôn có một điều gì đó trở lại trong hồi ức để ngọn lửa lại có thể bùng lên mịt mùng.
17. Nếu không đủ quyết tâm khước từ những điều nực cười, chúng ta cũng sẽ không đủ nước mắt cho những điều làm mình khóc.
18. Nếu không sống thì lãng phí quá...những ước ao mịt mùng.
19. Đàn bà khi không nghĩ mình đang bố thí sex cho đàn ông, họ hấp dẫn hơn.
20. Nực cười nhất là chúng ta đặt hy vọng vào những thứ không mang đến cho chúng ta hy vọng.
21. Cố gắng là không đủ, một cách đơn giản là ta có còn trung kiên với lựa chọn của mình.

NGUYỄN VĂN PHONG

Nguyễn Văn Phong - (vào lúc: 18:12 - 12-10-2016)
Cách ngôn là thể loại văn học lạ lùng; na ná với danh ngôn , thành ngữ... chỉ có điều mang tính cá nhân nhiều hơn. Cách đây gần chục năm tôi được đọc một cuốn sách gồm hơn hai trăm câu cách ngôn của một nhà văn Ba Lan, đọc xong liền mơ ước viết một cuốn cách ngôn cho riêng mình nhưng không thực hiện được.Bây giờ mới viết được vài chục câu đã thấy đuối. Cảm ơn góp ý về sự nhạy cảm của anh Phạm Ngọc Hiền. Xin mạn phép được "nhồi nhét" thêm mấy câu:
-Hiện thực là cái gì đó đang đứng chờ ta tàn cuộc nhậu và sẽ còn ở lại cho đến ngày hôm sau.
-Hiện thực có sức quyến rũ rất lớn đủ để đi xuyên qua đám mây u ám của thất vọng lẫn cầu vồng sặc sỡ của vinh quang.
-Sự đơn điệu giết chết trí tuệ- những khó khăn thử thách sẽ nâng anh ta lên.
-Đã lên tàu sẽ cập bến.
-Nếu bạn đi quá nhanh những huyền thoại sẽ lỗi thời! 
-Không nhìn vào vết sẹo để thôi căm thù kẻ chém mình.
-Truyền thông là nơi để kẻ nhút nhát vươn mình thành khổng lồ.
-Cái gì đứng trước nguy cơ thoái trào lại càng nắm trong tay sức mạnhkhủng khiếp nhất thì đó chính là tâm bão.
-Cơn bão vô hình ngoại trừ cuốn lá.
.v.v.
Nguyễn Văn Phong

Phamngochien.com - 08:05 - 05/12/2016 - Bài của văn nghệ sĩ          

Gửi bình luận