Sông cứ chảy một đời không cạn
Mây lang thang đi khắp cõi trời
Và trăng tròn, trăng khuyết, lệ đầy vơi...
Trăng hao huyết khóc nửa mình còn lại
Còn em yêu
Em cùng ai
Câu hẹn hò ?
Có nghe chăng nỗi tơ vò
Của trăng...
của gió...
Con đò... chênh vênh... ?
1992
Phạm Ngọc Hiền