Chùm thơ tự do của Hải Điểu (Quảng Nam)


MỘT ĐÓA MẠN CHÂU SA

 

Người ta nói với em,

rằng bông hoa đỏ tươi như sắc máu

mang theo những muộn phiền, bi thương kiếp trước

tiếc nuối còn đọng lại kiếp sau

bên bờ Vong Xuyên khắc khoải

chờ một lần gặp lại mình

nhắc niệm cũ chưa tan.

 

Em không tin kiếp trước, sợ không có kiếp sau

mà kiếp này vo viên một vòng chật hẹp

không dám cả hờn ghen

sợ nước mắt hòa khối tình pha lê mong manh

tan như băng sương trong nắng rỡ

sợ tiếng thở dài thổi tan hẹn thề

để đời đời tìm nhau không thấy.

 

Người ta nói với em,

hoa kia nhắc nhớ, từng kiếp luân hồi

mà khoảng khắc qua cầu Nại Hà có thể nào níu chậm

sao kịp nhìn cho no đủ nhớ thương?

 

Em không tin tiền kiếp, lại e sợ luân hồi

sợ kiếp người đo một gang liền hết

không đủ rộng dài để yêu anh

giả như hoa kia

hoa lá đời đời không gặp

luân hồi còn có nghĩa chi?

                                     - Hải Điểu -

GÁC BẾP

 

Anh nắm tay em bước qua bậc-bậc rong rêu mấy mùa rẫy trước…

Bông đót bên nương tàn, lại tàn.

Phiến đá ong bên lối ngoặt vào thôn mỗi mùa lại bong đi từng hốc,

Khói bếp bồi thêm lớp lớp…

Bồ hong bám dày, thật dày mỗi một giấc mơ khói ám.

 

Anh đã thôi nắm tay em mỗi sớm lên nương, mỗi chiều về bến…

Nước suối trong veo chảy đều đều,

Cuốn trôi bao nhiêu mùa lá rơi, bao nhiêu mùa hoa rụng?

Cuốn trôi phăng lời tự tình-hứa hẹn.

Con suối đã quên, những phiến đá mài thời gian trơn nhẵn cũng quên!

Chỉ có câu hát của em mỗi chiều còn nhớ!

 

Câu hát kể về chàng trai năm nào bên suối,

Vén tóc mây, hứa sẽ cài lên đóa lơlang đẹp nhất,

Để điệp điệp núi rừng nhạt sắc,

Để trùng trùng mây cao tĩnh lặng,

Để…

Măng bên đồi cũng thành tre mấy bận,

Tóc lẹm màu mây,

Mà lơlang hóa bươm bướm bay đi xa tít tận trời nào?

 

Hai tay em nắm hai tay, bước lên bậc-bậc thời gian kẽo kịt…

Bốn mùa xoay vần chái bếp,

Gói mộng mơ, yêu đương, khát vọng…

Gói tròn thanh xuân cất trên gác bếp,

Bồ hong bám dày lớp lớp…

Giấc mơ ám khói trùng trình.

                                         - Hải Điểu -

MẦM NẮNG

 

Tia nắng nứt nanh phía chân trời rạng rỡ

sau mấy khúc bão giông xơ xác, tơi bời

muốn đem góc hồn ra phơi

cho chói gắt xua đi chút buồn thương u ám

mốc meo phủ chật mấy từng.

 

Người ta oán trách nhau tưng bừng trên cõi mạng

rồi khóc than như tận thế lan tràn

chẳng biết nơi nao còn bán buôn mặt nạ

da thật chưa đủ dày cho một giải oscar.

 

Qua rồi tiệc hóa trang sao khắp đường thưa người, đầy ngợm

một cuộc đua đạo đức online

trăm họ khoe tài

chỉ biết đứng nép bên đường

lơ ngơ trông bò đội nón

chẳng kịp hiểu mô tê nên rấm rức buồn.

 

Ngọn gió đơm bông sau đụn mây mờ thẫm

sau mấy cuộc phân ly uất nghẹn, nát lòng

trãi góc nhìn ra hong

sương mờ bay lên từ giọt nước ngày hôm qua đọng lại

xua hay không?

nắng cũng đã lên mầm.

                                     - Hải Điểu -

 


Phamngochien.com - 13:46 - 26/03/2021 - Bài của Phạm Ngọc Hiền          

Gửi bình luận