Nỗi nhớ loa kèn (Võ Thị Hà - SV ĐH Văn hóa Hà Nội)

"Trời còn cơn mưa muộn
Mây đã vội sang mùa
Con đường xưa đi học
Cây xanh và bóng trưa
"

Tháng tư về ngang thành phố, tháng tư bước chân lên đồi, tháng tư mộng mị ôm choàng ướt mềm giêng hai, loa kèn đã ngọc ngà muốt trắng trên những ngón tay cầm.

Mùa màng đã chớm trĩu nặng trên đồng, lá xanh đã rợp trên những mái nhà bớt nỗi âu lo, nhụy hoa đã kết những e ấp nuột nà đầu tiên. Loa kèn hay huệ tây, loài hoa tượng trưng cho sự thanh khiết, trong trắng khiêm nhường bừng dậy giữa ngày nắng mát.

Khi bầu trời hãy còn xanh nắng và mây không cần biết đến những nhức nhối với sầu lo, loa kèn e ấp những búp nụ muốt mềm.

Anh chỉ mang đến cho em toàn là đau khổ... có lẽ vì vậy mà em yêu anh. Bởi vì niềm vui thì dễ quên, còn đau khổ thì không bao giờ (Lermontov)

Em đã không thể nói với anh, vì em không biết bắt đầu như thế nào, cũng bởi giờ em không biết anh ở nơi đâu. Giữa những người khác, vây quanh bởi những cười nói xanh xao, liệu anh có nhận ra em, liệu anh có nhận ra em với những nụ bông loa kèn nằm nghiêng mải miết trên tay, liệu anh có nhận ra rằng mắt em rất sâu sau những tháng năm dài vùi trong điệp trùng quên nhớ.

Tóc em xõa xuống ngọt ngào cỏ thảo, hãy còn xanh, hãy còn thơm thơm mùi hoa. Những bông hoa mang về cánh đồng mùa cũ, anh chỉ mang đến cho em nỗi đau. Loa kèn không biết đếm tháng đếm ngày đếm những mùa mưa đi mãi.

Loa kèn thầm thĩ sau cánh cửa, thầm thĩ rằng đêm rất trong và em muốn bên anh dù chỉ một lần. Loa kèn nhắc nhớ những đơn độc cảm xúc trong em mà anh chưa một lần biết đến. Loa kèn kể rằng chỉ cần chạm tay lên những mảnh hoa em sẽ nhẹ nhàng quên hết, loa kèn cũng toàn nói nhớ nói thương, mùi hương kể câu chuyện trên mái nhà êm đềm cũ kỹ.

Người người đi đi trên phố, chớp mắt lạc nhau, khóe mắt rầu rầu nhìn mà không nói.

Em chỉ thấy nhớ mắt anh, nhớ những tiếng ngọt ngào êm ấm của anh, dẫu không dành cho em. Đêm ngủ vùi dưới những búp loa kèn rũ mềm hiền hậu, em mơ về anh, mơ thấy câu thơ mười bảy tuổi khúc khích thành tiếng cười.

Ngày hôm qua chớp mắt, giờ tính bằng tháng năm.

VÕ THỊ HÀ

(ĐH Văn hóa Hà Nội)

 


Phamngochien.com - 21:52 - 20/04/2010 - Bài của văn nghệ sĩ          

Gửi bình luận