Những chuyện chưa đặt tên (Lê Nguyên Phú)

1. Tại Trạm dừng chợ Chiều ở quận vùng ven trên đà đô thị hóa, trong khi chờ chuyến xe buýt đầu tiên của buổi sáng, với vài khuôn mặt thật quen thuộc ngày nào cũng gặp. Mấy cháu học ở Trường Gia Định, chị phụ bán hàng phở ở góc cua đường Trần Não, một chị làm công ở Trường Quốc tế, hay dừng ở Trạm Quận,.. và tôi mới chân ướt chân ráo từ một tỉnh lẻ xa xôi về làm việc ở bên kia sông Sài Gòn. Ngày nào cũng gặp, riết rồi quen. Hôm nào, có việc gì đó, đổi giờ đi làm không gặp nhau trên cùng chuyến xe buýt, thì hôm sau chị bán hàng phở cũng hỏi chị làm công, hôm qua chị không đi làm hả. Hỏi để mà hỏi, như lời chào buổi sáng, người hỏi cũng không cần ai trả lời, rồi cười nói, đủ chuyện trên đời, nhưng chủ yếu là giá cả, đời sống, thu hồi đất, bồi thường. Qua những câu chuyện chắp nhặt từ họ, tôi cũng cảm thấy ấm lòng, thì ra mình cũng còn hạnh phúc hơn biết bao người, đỡ nhớ đến chuyến mưa đêm hôm nào tiễn tôi về thành phố, và như vơi đi sự chờ đợi chuyến xe buýt buổi sáng giờ giấc hay thất thường.

2. Chị làm công ở Trường Quốc tế vốn ở đầu đường Lương Định Của, nhà bị giải tỏa, do không có giấy tờ nên chỉ được hỗ trợ ít tiền, phải về khu Chợ Chiều thuê nhà trọ, cùng chồng và hai con, mỗi người làm một việc để kiếm sống. Sáng nay, chỉ than vãn, gần đến hè rồi, nhà trường cho chị nghỉ hai tháng không lương để giảm chi phí. Chị chép miệng, ước gì ngày nào cũng được làm việc thì sướng biết bao. Xe buýt đến, câu chuyện dừng lại ở đó, và lặp lại, chị xuống Trạm Quận. Hình ảnh bước đi vội vã của chị trong sương sớm, trông thật nhỏ nhoi trên Đại lộ Đông Tây. Tôi chợt nhớ đến buổi tối hôm qua, trên ti vi, nhiều đại biểu phụ nữ yêu cầu sửa luật để họ được cống hiến, được làm việc nhiều hơn, lâu hơn, để bình quyền với nam giới.

Sáng nay, và nhiều sáng nữa, tôi không gặp lại chị làm công ở Trường Quốc tế, không biết chị đã tìm được việc làm trong kỳ hè ở đâu chưa.

Hai câu chuyện tôi vừa kể (đúng hơn là mẩu chuyện) không biết gọi tên bằng  gì, và có lẽ ai đó vẫn gặp hàng ngày, cũng chẳng có gì đặc biệt, song nó cứ ám ảnh tôi mãi... Ừ, ai cũng muốn được làm việc nhiều, chị làm công và cả các đại biểu phụ nữ cấp tiến Một người vì miếng cơm manh áo, còn người khác vì muốn được cống hiến nhiều hơn cho đất nước, không biết ai vinh quang hơn ai, nhưng theo tôi, chắc họ là những người có ước mơ tốt... Nghĩ tới điều đó, bất giác tôi lại cười, nhìn lơ đãng, làm anh bán vé xe buýt không biết chuyện gì, cũng cười. Tôi chợt nhận ra... Buổi sáng đẹp ghê!

Tháng 4/2013

Lê Nguyên Phú

.


Phamngochien.com - 07:26 - 26/09/2013 - Bài của văn nghệ sĩ          

Gửi bình luận