Lạc (Lưu Quang Minh)

.

Mỗi lần điện thoại rung lên kèm theo tiếng nhạc chuông quen thuộc, cô lại giật bắn mình, tay chân run rẩy.

Lại là chị ta sao? Cô nhìn vào dãy số lạ đang hiện trên màn hình điện thoại mình. Hay không phải... Cô đánh liều bấm phím nhận cuộc gọi. Tức thì, đủ thứ ngôn từ thô tục đay nghiến rủa xả ập vào tai cô. Trời ơi! Đúng là chị ta rồi!

Cô vội vàng ngắt cuộc gọi rồi chặn số điện thoại ấy ngay lập tức. Tim cô đập mạnh tới nỗi muốn bật tung ra khỏi lồng ngực. Chết mất! Ngay cả khi cô đã chặn chẳng biết bao nhiêu số điện thoại rồi, chị ta vẫn không chịu buông tha...

Cô biết cô là người sai. Chị ta có cái lý của chị ta. Nhưng... có cần quá đáng đến thế không...

"Đồ giựt chồng! Mày đi chết đi!"

Giựt chồng ư? Mắt cô hoen đi khi nhớ lại những lời khó nghe chị ta tuôn ra trong điện thoại để khủng bố mình. Ừ, trong mắt chị ta cũng như người đời, hẳn cô là như vậy. Cô vốn biết thân phận người thứ ba hay kẻ đến sau của mình. Bao nhiêu lần cô nhủ lòng mình hãy buông xuôi đi vậy mà tại sao, cớ sao cô không làm được?

Vì anh! Chỉ có thể là vì anh thôi. Tình yêu cô dành cho anh đã quá nhiều, khiến cô chẳng thể thoát ra khỏi vòng xoáy này được nữa. Dẫu biết anh đã có vợ, có con, có một gia đình êm ấm của riêng mình... Không! Ban đầu cô đâu có biết điều ấy. Anh đã giấu nhẹm đi trong lúc bắt đầu tán tỉnh cô. Cô cứ tưởng anh còn độc thân. Anh bảo với cô rằng anh chia tay bạn gái cũnglâu lắm rồi. Chỉ là lời nói đẩy đưa trên mạng thôi mà cô lại tin... Cả hai có dịp gặp gỡ thông qua một ứng dụng kết bạn làm quen trên smartphone. Thời buổi này, người ta đến với nhau có phần dễ dàng hơn là nhờ có những công cụ như thế. Hay chúng cũng chính là công cụ tiếp tay cho các anh có thể dễ dàng ngoại tình hơn?

Cô cứ thế bị những lời ngọt ngào đường mật của anh rót vào tai khiến cho đầu óc mụ mẫm đi hết cả. Để rồi tới khi đang chìm đắm trong tình yêu mà cô ngỡ là duy nhất của cả hai thì cô bắt đầu nhận được những cuộc gọi lẫn tin nhắn hăm doạ từ chị ta - người tự xưng là vợ chính thức của anh.

"Vậy là sao anh? Anh giải thích cho em nghe đi!"

"Anh... anh xin lỗi em... Anh đúng là đã có vợ và một bé trai... Nhưng... anh và vợ sống với nhau không hạnh phúc, em à. Vì tình nghĩa và trách nhiệm với con nên mới còn ở với nhau đến giờ thôi. Đi đâu, làm gì... anh cũng chỉ nghĩ đến em thôi. Anh chỉ yêu mình em, hãy tin anh!"

Ấy là những lời anh thú nhận và phân trần với cô. Nghĩa là... bao lâu nay anh quả thật đã lừa dối cô. Không chỉ mình cô mà anh còn lừa dối cả vợ anh nữa. Tim cô đau như thể có hàng ngàn mũi kim đâm xuyên thấu...

"Anh về với vợ anh đi! Đừng tìm đến em nữa. Là em sai khi chưa tìm hiểu rõ ràng đã nhận lời yêu anh... Anh về đi..."

Cô nói với anh trong nước mắt nhạt nhoà. Tại sao lại thế? Trên đời thiếu gì đàn ông con trai mà cô lại đâm đầu vào anh kia chứ? Cô dại quá, khờ khạo quá... để cho anh lừa mà không biết.

"Anh yêu em... Hãy tin anh, tình yêu anh dành cho em là thật. Chỉ khi ở bên em, anh mới cảm thấy hạnh phúc thật sự. Đừng rời xa anh, anh van em..."

Anh gọi điện, nhắn tin liên tục. Từng lời của anh lại khiến cô mềm lòng. Cô yêu anh, cô biết mình cũng chẳng thể xa anh được. Thiếu anh một ngày, cô như kẻ mất hồn, làm bất cứ chuyện gì cũng chẳng thể tập trung được. Cô vốn là con gái tỉnh lẻ, một thân một mình lên thành phố này đi học rồi đi làm, không thân không thích, hầu như chẳng quen biết ai... Từ ngày yêu nhau, anh chính là chỗ dựa lớn nhất của cô ở thành phố này. Trước khi vợ anh phát hiện và làm ầm ĩ, cả hai đã chung sống với nhau được một thời gian ngắn rồi. Biết sai nhưng cô không kìm lòng được, chỉ xa ít lâu rồi lại lao vào anh như thiêu thân lao vào lửa.

Và giờ thì cô đang phải đối diện một vấn đề còn khủng khiếp động trời hơn cảchuyện anh có vợ có con.

Cô dính bầu.

Cầm que thử trên tay mà toàn thân cô run lên. Hệt như những khi nhận cuộc gọi và tin nhắn "khủng bố" từ vợ anh vậy. Trời ơi! Sao lại là lúc này? Cô phải làm sao đây? Con ơi... má xin lỗi con...

Trong lúc hoang mang cùng cực, cô rời phòng trọ, bước đi thất thểu vô định. Vừa đi cô vừa suy nghĩ về tất cả mọi chuyện. Là anh sai, cô sai, hay vợ anh sai? Ai mới là người có lỗi... Cô đi từ lúc trưa nắng cho tới khi hoàng hôn sắp tắt. Khi đường đã lên đèn cô mới thất thần ngước mặt lên, nhìn quanh quất. Đây là đâu vậy? Cô không rõ. Cô đã đi bao xa rồi, cô cũng chẳng biết nữa. Những nẻo đường, con phố lạ lùng chưa bao giờ cô ghé đến đang hiển hiện trước mắt. Đôi chân cô bấy giờ mỏi nhừ. Phải rồi, hẳn là cô đã đi quá xa, quá lâu, không ngừng nghỉ. Và giờ thì cô hoàn toàn mất phương hướng.

Lạc đường. Thời buổi này mà vẫn còn có người đi lạc như cô ư? Quả thực, Sài Gòn này với riêng cô vẫn là một nơi chốn quá rộng, quá lớn... thật khó lòng để không cảm thấy mình lạc lõng, chơi vơi. Nỗi cô đơn vẫn thường trực kéo đến mỗi đêm về trong căn phòng trọ chật hẹp mà cô nương náu tạm thời - cũng hệt như những căn phòng trọ cô từng dọn đến rồi lại rời đi trên khắp nẻo thành phố này. Càng lúc, cuộc sống dường như càng bấp bênh khó khăn hơn. Có những giây phút chán nản và tuyệt vọng, cô đã muốn buông xuôi tất cả để bỏ về quê. Cô rùng mình khi nhớ đến ánh mắt xa xăm của má, vầng trán hằn đầy những vết gấp thời gian của ba. Nhà cô nghèo lắm, ở quê cũng chẳng có việc gì kiếm được ra tiền. Ba má thì mỗi ngày một già yếu hơn. Cô chẳng còn lựa chọn nào khác hơn ngoài việc đặt chân tới thành phố này. Bao năm cố gắng tồn tại, bươn chải nơi xứ lạ quê người... cuộc sống của cô có tốt hơn không? Hay chỉ tồi tệ hơn, bế tắc hơn... Cô lại đặt tay lên bụng mình. Trong cô đang hình thành nên một sinh linh bé nhỏ.Cô nên làm gì đây? Tương lai như con đường trước mặt cô, mịt mù vô định. Tuy vậy, cô vẫn bước tiếp, dẫu chẳng biết mình đang lạc về đâu. Cô không muốn quay về phòng trọ, ít nhất là lúc này. Anh hẳn sẽ đi tìm nếu tới nơi mà chẳng thấy cô ở đó... Hoặc anh sẽ về nhà với vợ và con anh, khôngcần biết cô đanh ở đâu làm gì. Giữa cô và vợ, rốt cuộc anh sẽ chọn ai đây?

Còn cô, cô sẽ chọn con đường nào? Trước mặt cô là một ngã ba mà bản thân cũng chưa biết sẽ dẫn mình đi đâu về đâu. Bên trái. Hay bên phải. Đâu là hạnh phúc? Đâu là khổ đau?

Cô xoa bụng mình. Con ơi, con đã chọn má làm má của con. Nhưng má... má không xứng đáng là má của con. Má là...

Đồ giựt chồng!

Giọng chị ta văng vẳng trong đầu cô. Không! Tôi không phải thế mà! Tôi đâu có biết anh đã có vợ! Nếu biết... tôi đã tránh xa anh từ đầu rồi. Nếu biết... tôi đâu phải đau khổ đến thế này?

Con ơi... Má xin lỗi con... Chắc là... má không thể sinh con ra được. Má không muốn con sinh ra mà chẳng có ba. Ba con thuộc về một gia đình khác. Ba con chưa bao giờ thuộc về má. Vợ của ba sẽ không tha cho má nếu chị ta biết đến sự hiện diện của con. Con ơi, hãy hiểu cho má... được không con?

Cô nói với con hay đang nói với chính bản thân mình? Cô đã hoàn toàn lạc lối rồi. Ngã ba đường, cô phải đi đường nào?

Trời mỗi lúc một tối. Mấy giờ rồi? Đã mấy giờ rồi? Cô không đem theo điện thoại, tay cũng chẳng đeo đồng hồ. Cô chỉ đoán chừng đã khá trễ khi ngó lên bầu trời đen kịt lập loè một vài đốm sao kia. Mặt trăng đâu, sao cô không trông thấy. Cảnh vật chung quanh ảm đạm thê lương cùng ánh đèn đường vàng vọt yếu ớt bao trùm lên cô.

Cô đắn đo mãi cũng không chọn được một trong hai ngã đường nào để mà đi tiếp. Sau ngã ba này sẽ lại còn nhiều ngã ba ngã tư khác nữa. Điều gì đợi cô đằng sau chúng? Cô không biết, không bao giờ biết được...

Sau cùng, sức tàn lực kiệt, cô lả đi, ngã xuống nền đất lạnh của vỉa hè.

***

Cô mở mắt ra. Mình đang ở đâu đây?

"Em tỉnh rồi à? Em làm anh lo quá!"

Là giọng nói quen thuộc của anh. Cô ngạc nhiên:

"Sao... sao anh tìm được em?"

"Em đừng nói vậy! Em ở đâu mà anh không tìm được! Anh cũng biết chuyện em có thai rồi..."

Cô rụng rời.

"Em..."

"Đừng lo lắng nữa! Anh quyết định rồi! Anh sẽ li dị vợ và kết hôn với em!"

"Nhưng... không được đâu! Còn con của anh thì sao?"

"Đã có má nó nuôi! Còn con em thì không phải con anh à?"

Cô im lặng. Cô sắp phá tan hạnh phúc của một gia đình rồi...

"Anh và vợ vốn đã không hạnh phúc từ lâu lắm rồi. Giờ thì anh chỉ yêu mình em thôi. Em là hạnh phúc đích thực của đời anh. Từ nay, mình sẽ thực sự là một gia đình..."

Nghe những lời nói đó của anh, cô muốn vỡ oà cùng bao nhiêu cảm xúc chất chứa dồn nén bấy lâu nay.

"Em... em cảm ơn anh..."

Thời gian thoi đưa. Cái bụng của cô ngày một lớn. Không có anh gần bên chăm sóc, chắc hẳn cô đã thấy tủi thân lắm. Nhưng giờ thì anh thuộc về cô rồi. Anh là của cô, của con cô. Không ai tranh giành với cô nữa cả. Phải chăng, sau mọi khổ cực cô từng chịu đựng thì hạnh phúc đã thật sự mỉm cười?

Con ơi... thiên thần của má... Suýt nữa thì má đã nghĩ quẩn mà bỏ con rồi. Giờ thì không sao, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau. Con sinh ra sẽ có cả ba và má. Má chỉ mong như vậy thôi...

Và rồi cái ngày cô háo hức đợi trông cũng tới. Thiên thần của cô cuối cùng đã chào đón ánh mặt trời của thế giới này. Tuy là đầu tiên cô vượt cạn nhưng nhờ có anh gần bên luôn động viên chăm sóc mà mọi khó khăn đau đớn đều vơi bớt. Ẵm con trên tay còn đỏ hỏn, cô không ngăn nổi những giọt nước mắt tuôn rơi. Cảm ơn con đã đến với má. Má yêu con nhiều lắm, con trai...

Cô những tưởng mình sẽ sống những tháng ngày bình yên cùng anh và con từ nay cho đến mãi về sau. Cô đã đặt tất cả niềm tin vào anh cho đến một ngày. Một ngày cô tình cờ phát hiện những tin nhắn lạ gửi vào điện thoại của anh.

Em nhớ anh lắm!

Bao giờ anh mới qua với em đây?

Con vợ anh đang ở đó hay sao mà không trả lời em?

Gì thế này? Chuyện gì đây? Cô không dám tin vào mắt mình nhưng tất cả đã rành rành ra đó. Nếu anh không để quên điện thoại ở nhà, chắc cô vẫn chưa hay biết sự tình. Cơn giận bốc lên, cô với lấy điện thoại mình gọi ngay vào dãy số hiện trên những tin nhắn kia:

"Đồ giựt chồng! Mày đi chết đi!"

Cô còn buông thêm vô số lời chửi rủa, mắng nhiếc trong cơn ghen tuông không kìm chế được của mình. Tại sao? Tại sao anh làm thế với tôi? Tôi đã hết lòng yêu thương anh, cớ sao... cớ sao anh nỡ lòng đối xử với tôi như vậy!

Đầu dây bên kia đã ngắt kết nối. Cô gọi lại để trút giận tiếp nhưng không được nữa... Con quỷ cái đó... nó chặn số cô rồi sao? Không! Không thể để nó yên lành được! Đầu óc côliền nghĩ tới việc mua thêm chục cái sim điện thoại để "khủng bố" tinh thần của nó. Nó sẽ không an thân với cô được đâu!

Cô rời nhà, dự định sẽ ghé một cửa hàng điện thoại nào đó tìm thấy trên đường để thực hiện ý định. Thế nhưng, đi mãi, đi mãi... cô vẫn chẳng tìm thấy cửa hàng nào. Quái lạ! Thành phố này rộng lớn vậy mà tìm không ra chỗ để mua sao? Cô tiếp tục đi. Nhất định phải kiếm cho bằng được. Cô lại mường tượng ra cảnh anh đang ấp ôm ve vuốt ả nhân tình. Trời ơi! Cô chết mất! Cơn ghen tiếp thêm sức lực cho cô đi. Đi! Đi tiếp! Không được ngừng lại! Tuyệt đối không được ngừng lại!

Trời đã tối mịt từ lúc nào. Cô đã đi bao lâu rồi? Cô chẳng nhớ nữa. Hẳn là cô đã đi xa, rất xa mái ấm của mình. Mái ấm ư? Liệu có còn là mái ấm không, khi anh nay đã chẳng còn trọn vẹn thuộc về cô nữa? Trái tim người đàn ông rốt cuộc có bao nhiêu ngăn vậy? Anh có thể chia năm sẻ bảy nó, chia sớt cho bao nhiêu cô gái nữa? Trong khi cô chỉ có mình anh, nhất nhất chỉ yêu một mình anh thôi...

Hai chân cô mỏi nhừ. Cô không bước tiếp nổi nữa rồi. Đây là đâu? Cô nhìn dáo dác, chẳng tài nào xác định nổi phương hướng. Cô lạc đường rồi... Điện thoại cô cất ở nhà, trên người chẳng đem theo gì cả...

Sau cùng, sức tàn lực kiệt, cô lả đi, ngã xuống nền đất lạnh của vỉa hè.

***

"Cô ơi, cô làm sao thế! Dậy đi cô..."

Cô mở mắt ra. Đây là đâu? Cô đang ở đâu đây?

Một bà già với khuôn mặt nhăn nhúm đang nheo mắt nhìn cô. Cô nghiêng đầu quan sát chung quanh. Cô đang nằm trên vỉa hè. Trời đã sáng. Nghĩa là... cô đã ngất đi và nằm ở đây cả đêm qua?

"Cô có sao không cô ơi?"

"Dạ... cháu không sao..."

Cô ngồi dậy. Đầu cô nhức như búa bổ.

"Nhà cô ở đâu? Tôi nhờ người đưa cô về nhé!"

"Dạ..."

Cô toan nói "không cần đâu bác" nhưng chợt nhận ra mình chẳng biết đích xác đây là chốn nào cả. Phải rồi, cô đã bị lạc.

"Cô nhớ địa chỉ nhà mình không?"

Cô gật đầu. Nhà... Khoan đã... Nhà cô... Con cô đang ở nhà một mình... Cô phải về nhà ngay!

Bà lão tốt bụng gọi giúp cô xe ôm. Trên đường về, cô nhận ra mình đã đi một quãng đường rất dài bắt đầu từ nhà. Làm thế quái nào cô có thể đi bộ xa đến thế? Cô không rõ. Chuyện ấy lúc này cũng chẳng còn quan trọng nữa. Cô chỉ muốn được thấy mặt con. Con trai ơi, má về rồi đây!

Nhà cô kìa... Xe chạy mãi cũng phải đến nơi thôi. Cô mừng rỡ, trả tiền cho chú xe ôm xong là chạy vội vào nhà ngay.

"Con..."

Cô mở toan cửa ra. Con cô đâu? Con cô đâu rồi?

Không có ai trong nhà cả. Cô chợt nghe tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên. Chính là từ chiếc điện thoại của cô đang nằm chơ vơ trên bàn. Cô vội vã bắt máy, tức thì tiếng chửi rủa từ đầu dây bên kia chui tọt vào tai cô:

"Đồ giựt chồng! Mày đi chết đi!"

Là vợ anh! Đúng là giọng vợ anh rồi!

Như thế... nghĩa là... cô chưa từng sinh con, chưa từng chung sống với anh, cũng nghĩa là anh vẫn chưa li dị vợ. Nghĩa là con vẫn còn đang nằm trong bụng cô.

Nghĩa là tất cả chỉ là một giấc mơ hư ảo không có thực thôi sao?

Cô đã lạc trong cơn mơ hoang đường ấy bao lâu, tới độ chẳng còn phân định được đâu là mơ, đâu là thực nữa?

Con ơi... Má xin lỗi... Má không thể cho con một gia đình đúng nghĩa như giấc mơ của má được... Con ơi... Con ơi...

Lưu Quang Minh - 3.2017

 


Phamngochien.com - 18:14 - 13/06/2017 - Bài của văn nghệ sĩ          

Gửi bình luận