Này tôi,
những nông nổi đã đến hồi khép cửa.
Em trả gì tôi những tàn tro,
làm phai màu mái tóc?
Trả gì tôi những cười khóc,
Làm câu thơ giãy nảy luật vần?
Thôi xin em một phút phân trần
Cho giông tố tôi, và thản nhiên em.
Cho thiên thu tôi chưa kịp khép
Đã vội phù du.
Cho những mùa thu đang úp mặt
giữa phiên chợ đời.
Cho câu thơ hai lời,
giữa cuộc bán mua.
Em trả gì tôi?
Nỗi ám ảnh Diêu Bông
trong câu hát tìm chồng
của người thiếu nữ đã trở thành huyền thoại.
Em trả gì tôi ?
Còn gì nữa em,
Trả gì tôi?
***
Này em,
Duyên kiếp xa xôi,
sẽ chẳng luân hồi.