Tôi đi giữa Sài Gòn rực nắng
Thương miền Trung mưa bão dập vùi
Tôi đi giữa phố phường khô ráo
Thương những đường quê nước ngập bùn lầy
Ôi miền Trung xứ sở nhọc nhằn
Hạn hán vừa đi, bão giông lại đến
Thương những cánh đồng nằm nghiêng lưng triền dốc
Biển một bên và núi một bên
Tôi yêu những dòng sông xanh biếc
Tải phù sa bồi đắp ruộng vườn
Tôi giận lúc dòng sông hung bạo
Cuốn lũ trôi quét những xóm làng
Từ quê nghèo bao người đã bước đi
Về phía phương Nam đất lành chim đậu
Vẫn đau đáu quê nhà mỗi mùa bão lụt
Triệu trái tim hồng thắp nỗi nhớ miền Trung
PHẠM NGỌC HIỀN