Truyện trong lòng bàn tay của Hoàng Long

BIỂU HIỆN

Anh tìm thấy chiếc mặt nạ tuồng Noh Semimaru sau nhiều thất vọng về cách biểu hiện của mình. Thiếu tinh tế do quá bộc trực trong cách cư xử đã mang lại cho anh nhiều nỗi ê chề. Anh là một con người nội tâm thuần túy. Và giữa ước muốn bên trong với cách thể hiện ra ngoài luôn có một sự đứt gãy do thiếu một tầm mức văn hóa cao độ. Và anh cũng không biết cách để che giấu cảm xúc của mình nữa. Cuối cùng mặt nạ Semimaru đã hấp dẫn anh. Với sắc mặt đặc biệt trắng và đôi mắt nhắm nghiền mù lòa, gương mặt cô độc quý phái ấy đã che giấu tất cả biểu hiện cho người mang chiếc mặt nạ Semimaru. Anh thấy mình có một vài thành công nhất định trong xử thế dưới lớp mặt nạ này nhưng rồi anh cũng khám phá ra mình không thể nào che giấu được ngôn ngữ của cơ thể. Những cử động của bước chân, mồ hôi ướt rịn nơi tay cũng tố cáo con người anh không ít lần. Anh chỉ còn có cách thu hết thân mình vào nằm trong chiếc mặt nạ Semimaru. Nếu không thể như thế thì phải làm một chiếc mặt nạ lớn che kín hết thân hình. Từ khi náu mình vào trong đó, anh cảm thấy tự tin dù làm người ta kinh ngạc với hình ảnh chiếc mặt nạ bay lơ lửng không chạm đất. Và rồi anh thấy mình cách biệt với thế gian, không còn hứng thú với những chiến thắng trần tục của cách cử xử cũng không quan tâm đến những nghi lễ của đời. Trong hình hài chiếc mặt nạ, anh quanh quẩn bên con người, không mà không thật xa, thuộc về con người mà cũng xa trên loài người. Cứ vậy một thời gian cuối cùng anh đã tìm ra cách biểu hiện của cái tuyệt đối.

Hoàng Long

CUỘC ĐỜI THU NHỎ

Anh thu mình ngồi lặng lẽ trên chiếc trường kỉ nơi góc nhà. Trên bàn, ấm trà đang pha dở, chiếc gạt tàn đầy những mẩu thuốc nằm tội nghiệp như một kỉ niệm buồn bị lãng quên trong căn phòng trí nhớ. Anh nối dài nỗi buồn của mình. Bằng những làn khói trắng mộng mơ. Trước đây, anh chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc đời của mình có thể thu nhỏ đến thế. Căn phòng nhỏ hẹp, chiếc ghế dài, thân xác rã rời, mệt mỏi. Bây giờ nó là tất cả cuộc đời anh. Sau nhiều năm từng trải, anh mới hiểu được một điều đơn giản là không nên bám víu vào những vật ngoại thân. Điều đó chỉ mang lại cho mình khổ lụy. Khi chợt hiểu là ta chỉ còn lại chính mình trong thế giới hay chính thế giới đá văng ta ra khỏi guồng quay khốc liệt của nó, lúc đầu anh chợt thấy hụt hẫng lạ kì. Nỗi đau như ai đó lấy mất đi một phần thân thể. Không có con người, không có tình cảm với tha nhân, làm sao mà sống? Nhưng đến bây giờ, anh vẫn lặng lẽ ngồi đây. Rồi niềm cô tịch mang đến cho anh một niềm khoái cảm thẩm mĩ lạ lùng. Đó là sự nhẫn nhục trong thanh thản, là sự bình yên của sa mạc về đêm. Và bởi vì anh không có bất kì mối liên hệ nào với ngoại giới nên tất cả diễn biến của ngoại giới không thể nào tác động đến anh. Và bao năm qua, anh âm u như một cái hang sâu, tự lắng nghe ra tiếng vọng của chính mình.

Hoàng Long.

 


Phamngochien.com - 14:42 - 27/04/2013 - Bài của văn nghệ sĩ          

Gửi bình luận