Ngày đầu tiên câu mực (Phan Thanh Tâm - Cà Mau)


        Ngày đầu tiên đi câu mực Cường thử ngồi lên chiếc thúng trông như chiếc thúng của mấy bà gánh bán hàng rong ngoài chợ, có điều nó to hơn rất nhiều, lúc nào cũng cưỡi trên lưng những con sóng biển xô bờ...Cường thử làm một vài thao tác khi bơi, nó xoay dựng như con ngựa bất kham làm Cường muốn văng ra khỏi chiếc thúng to....
        Đêm hôm đó, con tàu chở Cường đi như loài cá khổng lồ trừng lên khỏi mặt biển đêm, hai con mắt là những vệt đèn pha cao áp quét qua quét lại trên mặt biển dò la quan sát...
       Không lâu những ngọn đèn câu mực sáng lên đó đây như những ánh sao trời trôi nổi trên mặt biển đêm phẳng lặng. Con tàu đi rồi để lại lòng Cường nỗi hoang man sợ sệt. Cường cảm mình trôi vào đêm không vô tận, rùn mình khi nghĩ tới chiếc thúng bị úp bị thủng thì làm mồi cho loài cá mập ăn thịt người là cái chắc...Cường loay hoay một lúc thì bị thu hút vào mặt nước xanh veo tựa lớp thủy tinh dầy suốt làm Cường quên đi nỗi sợ. Cường phập phồng chờ đợi câu được con mực đầu tiên xem có giống trong những thước phim khoa học, tua tủa trắng phếu chòi đạp đi giữa dòng nước sâu...
        Cường ngây người chờ đợi không thấy con mực nào lai vãng, chỉ có ánh trăng vàng nghính ngoi lên từ mặt biển đêm... Cường mơ hồ mặt biển giờ đây như chiếc gương khổng lồ dần được ánh trăng tráng lên lớp vàng lớp bạc mỏng dớn, loang loáng khắp nơi, chiếc thúng thì lướt nhẹ lên mặt kiếng trơn tru, không còn phân biệt đâu thực đâu hư vì có hai ánh trăng trong không gian đảo ngược
       Ánh trăng ngày một lên cao, Cường cúi xuống thăm lại dàn câu nhưng chẳng thấy con mực nào. Cường lo sợ ông chủ la rầy hay bầu trời mặt biển đêm hôm oi bức không chút gió đã làm Cường dã dượi mồ hôi như tắm.
        Con tàu chạy lạch bạch, vớt mọi người lên nghỉ ngơi, chưa tới, nghe ai đó hỏi giọng ơi ới, "Có không mậy?" Cường ú ớ. Lên tàu mới biết người câu giỏi xưa nay cũng không có mấy con làm Cường thở phào nhẹ nhỏm.
       Con tàu mệt mỏi neo mình ngủ dưới ánh trăng lên tận đỉnh đầu, ông Hai là chủ con tàu có danh là ông Hai ngược đời, không biết có chuyện gì làm ông khó ngủ, lên tiếng hỏi:
      - Có đứa nào nghe tin bão gì không tụi bây?
      Có ai đó xoay mình xoàn xoạt, nói giọng say ngủ:
      - Có nghe gì đâu ... có bão thì đài phát thanh, đồn biên phòng cũng đã báo, đâu phải mùa chính bão mà ông lo!
       Lúc này, con tàu im lìm không chút cựa mình, làm cho người mới đi biển như Cường cũng dễ dàng ngủ say...tiếng ngáy pho pho, tiếng mớ ú ớ của các thuyền viên làm ông Hai bỏ lên tận cabin con tàu ngồi

oOo

       Thả lưới xong. Cường mệt mỏi nằm gọn trong thúng, ngủ lúc nào không hay, cho đến khi giựt mình bật dậy...Một màu ưng ửng đỏ đập vào mắt, Cường dùi dụi hai con mắt, miệng như cười đón một ngày mới lên trên mặt biển mù xa. Không bao lâu Cường ngỡ ngàng trước vẻ đẹp kỳ vĩ của vầng thái dương mỗi lúc trở nên to tròn đỏ hói, tỏa hào quang lung linh, ví như viên ngọc quí khổng lồ lấp lánh muôn màu muôn vẻ, dìu dịu, choi chói đến sáng lòa đôi mắt khi mặt trời lên cao...Kỳ thú khi mặt trời từ từ kéo lên giữa lòng đại dương bao la sâu thẳm một chấm tròn đen nhỏ xíu mỗi lúc một rỏ dần rồi hiện nguyên hình là một con tàu xa mị...Lúc này, mặt trời lên cao, mọi người hăng hái kéo lưới, hy vọng có được mẻ lưới to bù cho đêm hôm này không câu được con mực nào....Chỉ có lổ lưới hình thoi quen thuộc dính nước bóng lưởng như tha mở dưới ánh mặt trời ngày một gay gắt nắng. Cường thất vọng nhìn về cuối chân trời trong nỗi nhớ vợ nhớ con...
      Lần này không phải chấm đen nhỏ xíu của con tàu mà là một tản mây đen ngùn ngụn bốc lên từ chân trời mặt biển mù xa không kém phần lý thú, nó thay hình đổi dạng lớn lên khác thường như vị thần biết làm phép hóa thân, tíc tắc, bao vây cả một góc trời tối xầm, gió thổi rát tận trên không, mây xà xà bay qua đầu hì hì như đội quân trời hùng hậu kéo bay đi đâu đó. Thấy phát khiếp!
       Mọi thứ làm Cường tái xanh mặt mày, những con sóng vừa lăn tăn thức dậy, bỗng điên cuồng nhảy múa làm cho chiếc thúng uốn éo múa theo như một nghệ sĩ khiêu vũ cuồng nhiệt, Cường thót ruột thót gan như nằm trên đỉnh lưỡi dài ngoằn của con quái vật khổng lồ bất ngờ xuất hiện giữa đại dương bao la. Nó đưa Cường lên cao bốn bề trắng xóa những ngọn sóng cao lêu khêu, thình lình hụp xuống giữa hai con sóng như thụt lưỡi vào miệng, hai bên khóe miệng là những vách nước xanh chành giống loài ma quái có thân hình trong suốt mềm nhủng cố đùa giởn con mồi cho đến chết mới thôi. Cường vái van trời phật, mặc cho con sóng điên cuồng xô đẩy...  Con tàu vượt sóng gió đến vớt Cường lên, Cường bệt xuống sàn tàu khóc sướt mướt. Mọi người trêu cười, "Té đái chưa em!" Họ cười cho vui, thương cho anh thư sinh trói gà không chặt. Cường quê ở miền Tây, bỏ nhà đi đến tận nơi này.
Mới đây, ông Hai nhận được tin bão khẩn cấp, áp thấp nhiệt đới ngoài khơi quần đảo Philippin nhanh chóng hình thành cơn bão số 01 có tên quốc tế là "Chan Chu". Vị trí tâm bão vào khoảng x vĩ độ bắc, y Kinh độ đông...Gần tâm bão có sức gió lên đến cấp 12, giựt trên cấp 13, 15 biển động dữ dội, vận tốc trung bình mỗi giờ đi được từ 20 đến 25 km giờ... Theo dự đoán cơn bão sẽ đi qua quần đảo Philippin tràn vào lảnh hải nước ta trong vòng 24 đến 48 giờ tới. Đài cho biết cơn bão bất thường này có sức gió mạnh nhất từ vài thập niên trở lại đây, có đường đi phức tạp, khó lường. Yêu cầu ngư dân ngoài khơi khẩn trương cho tàu chạy nhanh vào bờ, lập tức tìm nơi neo đậu tránh bão an toàn. Cần chú ý các tin cập nhật tiếp theo. Ông Hai xác định vị trí con tàu, con tàu trong vùng tránh bão an toàn, nhưng lần này ông bán tín bán nghi...
      Cách nay vài chục năm ông học được từ người cha quá cố của mình những kinh nghiệm đi biển, ông quyết đoán khác thường nên mới có cái danh là ông Hai ngược đời. Chính vì sự ngược đời khác thường giúp ông thoát khỏi nhiều cơn bão chết người(...) Ông châm thuốc mới đốt, bỗng ông quăng nó xuống biển, lớn tiếng kêu mọi người cho ông huấn thị một số tình huống xem là xấu nhất. Ông phân công giao việc cho từng người bảo họ xem lại máy móc, nhiên liệu, phao....Từ đó ông ôm máy bộ đàm, chiếc đài suốt 24 trên 24.
      Thình lình đài phát đi cơn bão đặc biệt khẩn cấp...Bão bất ngờ chuyển hướng đi ngược lên vùng tránh bão, không đi vào các tỉnh ven biển Miền Trung như dự báo cho thấy cơn bão ngày một phức tạp không theo qui luật dự đoán của các nhà chuyên môn.
       Vị trí tâm bão chuyển hướng đi lên có tọa độ vào khoảng x' vĩ độ bắc; và y' kinh độ đông...có sức gió gần tâm bão lên đến cấp 17 giựt trên cấp 17, mỗi giờ đi được từ 25 đến 27 km giờ, có xu hướng ngày một diễn biến phức tạp khó lường, yêu cầu tàu bè neo đậu nơi vùng tránh bão lập tức cho tàu thoát khỏi không thể chậm trể...Đài phát thanh chuyển sang phát đi liên tục những bài hát ca ngợi quê hương, tổ quốc, lúc thì nghe được lúc không xen lẫn tiếng lẹt khẹt lè khè...
Lúc này trời đang giữa trưa những đám mây đen nối nhau ùn ùn kéo đến làm bầu trời mỗi lúc tối sầm như mực. Ông Hai cầm máy bộ đàm liên lạc về trạm biên phòng yêu cầu cho biết thêm thông tin và hướng thoát bão...
       - A lô, Alô !... Có nghe không? Tàu 0359 gọi...alô, alô...
        Ông lặp đi lặp lại cho thấy sóng liên lạc bị nhiễu trong mưa bão dữ dội... Mọi người hoang. Con trai ông liền giựt bộ đàm:
      - Alô alô...!...alô alô...!
      Vẫn là tiếng lẹt khẹt lè khè, con ông buông bộ đàm. Giờ thì ông biết mình thiếu quyết đoán, đêm đó, ông bỏ lên cabin tàu ngồi một mình, uống từng ngụm trà đậm đặc, thả từng ngụm khói như khói tàu mà nó không chịu bay đi trong bầu trời đêm oi bức lạ thường... chờn vờn trước mặt ông như lời nhắc nhở, khi ông quá tin vào dự báo ngày nay
       Ông bàn bạc tìm cách cho con tàu chạy thoát với hy vọng thiệt hại thấp nhất. Theo dữ liệu về cơn bão sáng nay được ông thể hiện trên bản đồ, so khoảng cách con tàu hiện giờ thì có thể đưa ra các tình huống giả định, đồng thời tính đến khả năng cứu hộ trong và sau cơn bão là cực kỳ quan trọng vì nó quyết định sự sống còn. Tính sức chịu đựng con tàu chạy trong điều kiện khắc nghiệt so vận tốc cơn bão đi hiện giờ, tức theo phương án rượt đuổi, cùng sức gió lên đến như thế thì không bao lâu nó bắt kịp con tàu, sẽ nhấn chìm con tàu ở nơi này - Ông nói chỉ vào vị trí con tàu trong hải đồ - Cho tàu chạy tránh ra hướng ngoài khơi thì tình huống xảy ra tương tự. Các thuyền viên dù sống hay chết sẽ ngày một xa bờ, việc cứu hộ tìm kiếm rất khó khăn ít khả năng sống sót. Đoán trước là không thoát khỏi cơn bão, việc người nhà tìm lại người thân chết hay sống đều như nhau. Làm thế nào cho những gia đình không may bớt đi gánh nặng là điều cần tính ngay bây giờ là đối đầu một mất một còn với cơn bão tử thần. Mọi người bình tĩnh nhất trí phương án ông Hai là cho tàu chạy chếch vào bờ, sẽ tuyên chiến cơn bão sớm hơn, sức tàn phá của nó sẽ ghê gớm hơn, và con tàu sẽ chìm bất cứ lúc nào.

      Họ đều biết nơi bãi biển đầy sóng gió có biết bao người thân đứng đợi họ trở về như họ đã từng đợi cha ông khi còn nhỏ. Biển có khác gì là người mẹ, tiếp nuôi hình hài họ khôn lớn, nhưng giây phút giận dữ thì người mẹ ấy điên cuồng, muốn lấy lại hơn tất cả những gì đã cho(...)
       Con tàu đi theo ý đồ, kinh nghiệm của ông Hai, lúc này mưa xối nước, gió ào ào giựt từng cơn, sấm chớp nổ ì ầm sáng lòe như bàn tay úp chụp lấy con tàu, con tàu biết nghiêng mình lặn hụp tránh né, ưởng ngực đỡ xé những con sóng mà đi, nó đi như loài thiêu thân ngày một chúi đầu vào cái chết!... Khi những con sóng mỗi lúc xô đập vào thân con tàu, nó ngờm ngoàm há miệng xanh chành của loài thủy quái không nanh vuốt nhưng cực kỳ hung tợn, chỉ là cơn sóng gió dọn đường đi trước cho những bước chân thần tốc của tử thần đi sau chưa chi muốn nhấn chìm con tàu...
       Lúc này, mọi người xuống hết khoan tàu, còn ông và đứa con ở buồng lái... Cơn bão xích lại gần, sóng gió ngày một thêm to, nước tràn qua boong tàu xối xả...Con tàu thật sự cùng mọi người một phen đi vào sinh tử khi những con sóng bây giờ trở nên hung tợn hơn, nó cao to lên hàng chục mét giống con quái vật khổng lồ dãi dụa chờ chết, chòi đạp lung tung vào bụng vào mặt mày con tàu, con tàu chao đảo vặn vẹo kêu răn rắc, tựa cú đấm nốc ao của tay võ sĩ quyền anh siêu hạng quyết vào điểm yếu của đối phương cho đến ngả quị vẫn chưa chịu thôi!...   Càng vào sâu cơn Bão, tiếng gió rít rát qua mũi con tàu nghe chói tai. Ông Hai quyết định buông neo, hai tay ông cầm quay lăng xoay qua xoay lại, giảm ga tăng tốc liên tục... con tàu chúi đầu rồi dựng ngược như con ngựa dở chứng, hí hoáy giữa trời mù mịt gió mưa...Mọi người ở khoan hầm la ó, tàu bị phá nước. Họ nhanh tay tìm cách vá ngay, máy bơm không kịp họ tìm cách tát, tàu vặn vẹo họ tìm cách đóng kìm. Mọi người bảo nhau tất bật, la hét inh ỏi, quá mệt mỏi họ nằm lăn ra khoan hổn hển thở như người sắp chết. Họ thay phiên đến sức cùng lực kiệt thì vừa lúc cơn bão cũng muốn cho mọi người nghỉ ngơi lấy lại sức cho trận quyết đấu cuối cùng. Là ai sẽ thắng ai!? Nhân lúc này ông nhấn ga cho tàu chạy quyết liệt vào bờ...Cơn Bão đột ngột tăng lên cực mạnh, sóng gió dồn dập không sao tả nỗi sự giận dữ của nó, lúc này không cách nào cho tàu đi được ông quăng neo chịu, con tàu lùi trượt về sau, khừng khựng, sợi dây neo đứt hết một phần. Ông Hai la lên bảo mọi người chuẩn bị tàu sắp chìm!!!...Ông kéo hết ga, nương con tàu lại cho mọi người có chút thời gian nhưng chỉ vài con sóng sau đó, con tàu đứt dây neo lăn như bong dụ chìm sâu vào lòng đại dương(...)Trước lúc tàu chìm họ chỉ kịp nắm lấy tay nhau thay cho lời chúc may mắn, giã từ!...

       Tàu chìm sóng gió mang mỗi người đi một nơi trong dòng nước đêm lạnh ngắt...

       Tàu chìm, như hàng nghìn tấn bom đạn nổ liên hồi không ngớt nơi biển sâu, nó hất Cường tung lên cao cho mưa gió bắn rít réo vào tấm thân lạnh cóng khi nỗi sợ hãi tột cùng chưa hết thì nó dìm Cường xuống sâu dưới dòng nước nặng hàng nghìn tấn!...Cảm giác cái chết đến từng giây khi cánh tay còn chút sinh lực của Cường quờ quạng ôm chầm tấm ván con tàu bể... Cường lấy hết sức bình sinh ôm lấy nó theo bản năng như ôm cái chân bỏ chạy của tên cướp giết người giữa ban ngày mặc cho hai cánh tay lực lưởng thêm cái chân khỏe như voi đánh đá túi bụi vào tấm thân chẳng còn gì để mất! Trong giây phút sinh tử Cường không còn sợ hãi như khi con tàu chưa chìm... Bỗng dưng lúc này Cường lại nhớ vợ thương con vô cùng!
      Hôm Cường đi, Yến bồng con ra tận nơi con tàu neo đậu, mái tóc mây dài của Yến chỉ biết ngủ vùi bên cánh tay như chiếc gối kê đầu, Cường giựt mình đôi lần nhìn nó rối bời bên gương mặt lúc nào cũng khả ái của Yến, anh lén hôn lên mớ tóc ngổn ngang... Thế mà hôm Cường đi, nó tung bay trong gió biển bạc ngàn con sóng ngoài khơi, Cường thấy nơi đó một niềm yêu thương hạnh phúc chờ đợi Cường trở về....Còn đứa con gái kháo khỉnh bập bẹ kêu ba, nó níu vai áo đòi Cường bồng, Cường ôm con hôn chùn chụt, "Về nhà nhớ chia cho mẹ phân nửa nha con gái cưng của ba!" Đôi tay nhỏ xíu của nó ôm cổ Cường cười toe toét không chịu buông đã làm hai hàng nước mắt Yến chảy dài. Cường lên tàu, Yến vẫn còn bồng con đứng nhìn theo, Yến cầm cánh tay nhỏ xíu dịu quặt của nó vây vẩy theo cho đến khi con tàu dần mất trong làn sóng xanh ngoài khơi mới thôi. Bao hình ảnh yêu thương đó giờ này lại sống dậy trong đầu Cường, tình yêu ấy muốn tiếp sức cho cường có thêm niềm tin, sức sống để trở về!?
       Yến như bao người đàn bà khác trông ngóng chồng mình, bên cạnh những bàn thờ lập vội trên bãi cát từng in dấu chân người ra đi. Họ có thật sự trở về không khi những làn khói nhang lung lay như những linh hồn vừa mới chết trở về bên cạnh người thân lần sau cùng rồi mãi mãi ra đi. Yến bỗng mừng lên thi thấy Cường lặn hụp trở về trong sóng gió ngoài khơi...Hóa ra là ảo ảnh của muôn nghìn giọt nước mắt lăn qua đôi khóe mắt thâm sâu, đôi môi mím chặt, Yến là người thiếu phụ trẻ tuổi nhất đêm nay... Yến sụt sùi nhớ lại ngày mới yêu Cường mọi thứ lúc đó đều đẹp vô cùng, đẹp từ trong ý nghĩ, lời nói cho đến chuyện hẹn hò... Đứa con ngủ trên tay Yến giựt mình khóc ré như có ai đó chọc ghẹo, Yến bồn chồn lo lắng: vậy là Cường chết thật rồi đang về quanh quẩn đâu đây bên con. Yến ôm con vào lòng như sợ Cường giành lấy rồi ù ơ bằng những giọt nước mắt rơi trên trán con. Hôm tiển Cường đi tóc Yến tung bay chờ đợi, đêm nay nó ủ rủ trong mùi khói nhang nghi ngút...
      Cơn bão bỏ con tàu chìm, chỉ còn cái đuôi dài rợn người quét qua quét lại từng cơn như dọn sạch sẽ nơi nó đi qua lần cuối...Cho người có cơ may sống sót cả những xác người trôi nổi được xô đẩy vào bờ
       Hôm lễ tang ông Hai, Cường cùng vợ con quì trước bài vị, xin được gọi ông là cha là ông. Một người cha, người ông...Tàu chìm đã kịp cởi chiếc áo phao đưa cho Cường như cởi bỏ sinh mạng của mình khi Cường thật sự giống con trai ông như đúc cũng đã chết trong cơn bão cách nay không lâu


Phamngochien.com - 14:08 - 28/07/2017 - Bài của văn nghệ sĩ          

Gửi bình luận