Anh biết không em chẳng phải loài hoa.
Để nỗi nhớ ngát hương vào ban sớm
Để xuân sang rập rờn muôn cánh bướm
Được chiều chuộng nâng niu ngắm nghía trong bình
Em chẳng là chim hót giữa trời xanh
Để nỗi nhớ có âm trầm âm bổng
Em chẳng dám là cánh buồm mơ mộng
Vút căng mình mang nỗi nhớ xa khơi
Em dịu dàng nhưng chẳng xứng mây trôi
Để nỗi nhớ bay cao và xa mãi
Cũng chẳng phải dáng triền đê khắc khoải
Khi chiều buồn anh ngồi hát vu vơ
Anh biết không ? Em chẳng phải nhà thơ
Để viết thật nhiều thật hay về nỗi nhớ
Em mãi mãi là riêng em muôn thuở
Vẫn một mình ôm nỗi nhớ... thế thôi !
Hoàng Thị Hiền -Lớp Cử nhân Văn 3 - ĐHSP TP.HCM