Lá thư không gửi (Ngọc Nhiên - Cà Mau)

"Ngày... tháng.... năm...

Ngọc thương. 

Trăng lên cao rồi Ngọc. Tôi  đang ngắm trăng. Ánh trăng tròn vành, đầy đặn, như gương mặt của người mà tôi đang nhớ thương và thổn thức!"

Ngọc buông thư. Thẩn thờ suy tư, là Thành, sao lại thế này? 
Hóa ra bức thư mà Ngọc nhận được là của Oanh đưa. Oanh vô tình nhìn thấy nó trong cuốn sách mà Hưng để lại phòng Oanh. Hưng học trên Oanh và Ngọc hai lớp. Một tuần ba buổi Hưng đều đến nhà Oanh dạy kèm môn Anh Văn.
Hưng là cậu con trai nhà nghèo, thuộc một huyện vùng sâu. Hưng đã xin cha mẹ ra thành phố học. Ngoài những giờ miệt mài trên lớp Hưng còn đi dạy kèm để có thêm khoảng ít ỏi xoay xở tiền nhà và tiền học. Môn giỏi nhất của Hưng là văn nhưng dường như cậu học trò ấy giỏi toàn diện.

Trong lớp Hưng ít nói. Cũng không đảm nhận vị trí vì của ban quản lý lớp. Nhưng Hưng thường xuyên giúp đỡ bạn bè. Người mà thân nhất với Hưng là Thành.

Một buổi giao lưu văn nghệ. Thành đã phải lòng cô em nhỏ xinh xinh của lớp 10A6. Em ấy tên Ngọc. Ngọc là một học sinh cá tính, năng lực học tập không nổi bật. Nhưng cả trường ai cũng biết Ngọc vì Ngọc hát rất hay. Rồi sau buổi đó Thành bỗng nhiên nảy ra ý định làm quen với Ngọc. Thành nhờ Hưng viết thư tay. Anh ta muốn mang đến cho Ngọc sự bất ngờ đầy lãng mạn. Nhưng chữ và văn của Thành không được xuất sắc cho lắm. Vì tình cảm chân thành của bạn. Hưng đồng ý. Những lá thư tỏ tình với những cảm xúc đầy yêu thương ấm áp đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Ngọc . Với Ngọc điều đó mang những cung bậc cảm xúc khó quên.

Cứ mỗi lần nhận thư là một niềm vui nhân đôi, nhân ba.

Thành bày tỏ: " Cô nàng sơn ca của anh. Thật bất ngờ khi lần đầu nghe giọng lánh lót của em. Nó đốt cháy trái tim của anh em ạ....". Những lời nói ngọt ngào ấy cứ nhởn nhơ trong tâm trí của một cô bé vừa mới lớn- tuổi ngây ngô hồn nhiên và dường như đang lạc bước giữa trốn yêu thương của thuở học trò.

Rồi lá thư thứ hai, thứ ba gửi đi. Cái hồi âm duy nhất mà Ngọc thể hiện là nhận thư, cười nhẹ rồi phớt lờ đi mọi thứ. Mặc dù trong lòng như thủy triều đem nước về đầy ấp con sông.

Có lần cô cũng xúc động bởi lá thư quá chân thành: " Cô gái bé bỏng của anh. Có lẽ những lời anh trao đi, giống như sự trau chuốt gọt giũa cảm xúc và em không tin. Em lặng thinh. Nhưng em à, tình anh có thể là một đốm lửa nhỏ. Anh mong cầu em là ngọn gió. Không mơ ước thổi mát tâm hồn này. Nhưng vẫn hy vọng, gió mang hơi hướng yêu thương để lửa kia bừng cháy. Khi ấy em sẽ hiểu tim này khao khát cái gật đầu của em đến dường nào".

Tim Ngọc cũng bất đầu xao xuyến khi gặp Thành. Nhưng rõ ràng, Ngọc có một cảm giác khác khi đối diện với chàng trai ấy. Có lẽ điều ấy xuất phát từ trái tim đa cảm của một người con gái mới lớn. Thâm tâm Ngọc vẫn khao khát lời lẽ ấy là của  "ai kia". Thời gian cứ lặng trôi. Tháng năm đang dần khép mình lại. Hoa phượng trên cành bung nở đỏ rực trời. Tuổi học trò là tuổi của đam mê và rực cháy. Tuổi của những mơ mộng đầu đời. Tuổi của hy vọng như cánh én bay cao dệt mùa xuân tươi đẹp. Tuổi của những yêu thương ngây ngô. Đâu đó trong phòng học, dưới sân trường, hàng cây, ghế đá cả những hành lang góc phòng thư viện đều râm rang những lời hát :" hàng ghế đá xanh tàn cây góc sân trường. Bạn thân hỡi, xin hãy khắc ghi trong lòng...." . Còn Ngọc thích cách của Hưng

" những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng anh chở mùa hè của tôi đi đâu ....". Chần chừ đợi chờ sự ngỏ lời của Hưng- Hưng im lặng. Và Ngọc đã quyết định chấp nhận Thành. Ngọc đã gật đầu, đồng nghĩa với việc không còn nhận những lời yêu thương nồng nàn từ những bức thư . Thành chăm sóc Ngọc tận tình, đèo nhau đi chơi, ăn kem, xem phim.... . Dần dần Ngọc nhận ra sự nhạt nhẽo trong chính trái tim của mình. Cô suy nghĩ về một điều gì đó ....

"..... Trong không gian này, ánh mắt em đang hiện ra. Tôi đã đôi lần không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy. Khoảng cách gần nhau đấy nhưng cách xa nghìn trùng phải không em. Tình yêu xuất phát từ tận đáy con tim, thì cảm xúc chân thành nhất. Tôi đã thành công khi mang em đến với Thành- Người bạn chí cốt của tôi. Tôi cũng cam tâm để em đi. Tôi giấu cảm xúc của mình, lưu giữ bóng hình em trong góc của trái tim. Hành trình của tôi còn rất dài. Cuộc sống của tôi không dễ dàng, tôi sẽ không thể trọn vẹn mang lại nụ cười cho em. Tôi sẽ chúc phúc cho em, hy vọng tình cảm của Thành không phải là bồng bột của tuổi trẻ. và cái gọi là ngày mai ấy sẽ chấp cho Ngọc đôi cánh để bay cao với ước mơ của em- Cô ca sĩ tương lai. Lời cuối tôi gửi vào đây, như gửi vào tận cùng nỗi nhớ của mình. Tôi thích  Ngọc !"

Đoạn cuối của lá thư ướt nhèm giọt nước mắt của Ngọc. Bầu trời như sụp đỗ dưới chân mình. Là anh- Sao lại là anh?  Ngọc đã trách anh mang đến những lời yêu ngọt ngào và chôn cảm xúc của mình dưới tảng băng thật lớn. Ngọc trách anh đã đánh lừa cảm giác yêu thương của mình.

Ngọc cầm lá thư, chạy bằng tốt độ của ánh sáng, lao thẳng lên lầu ba. Quên mất cái đôi guốc cao trong đôi chân nhỏ bé của mình. Lớp của Thành và Hưng đang bàn tán chuyện gì không rõ. Bỗng nghe tiếng đẩy cửa rất mạnh,  Ngọc bước vào vứt ngay lá thư vào mặt Hưng trước sự ngỡ ngàng của biết bao nhiêu cặp mắt. Ngọc đẩy ánh nhìn về phía Thành, và thét lớn: " Đồ dối trá". Như hiểu được sự tình, Hưng giật phất dậy nhưng không nhấc nỗi chân mình. Còn Thành thì lật đật chạy theo sao, cố níu lại giải thích. Nhưng đành bất lực. Thành thất thiểu chở lại lớp. Còn Hưng, vẫn lặng lẽ không nói gì.....

 Cả ba như những đường thẳng song song nhau trên một chặng đường. Họ chờ, chờ đợi thời gian trôi, để xóa nhòa và lau sạch những giọt nước mắt của nhau....

 


Phamngochien.com - 08:21 - 17/09/2017 - Bài của văn nghệ sĩ          

Gửi bình luận