loay hoay đã một kiếp người
ngày thôi đã hết mây thôi đã chiều
chậm rồi giọt nắng ngoài kia
bên đời hư ảo bên khuya úa tàn
ngồi mà vớt giọt sương tan
phận người bé mọn mưa chan giọt sầu
rã rời những bước chân đau
mang theo dâu bể nghìn sau đoạn lìa
thấy gì ngoài những ly chia
những chiều tuyệt vọng những khuya buốt hồn
của nghìn ảo vọng hư không
sương treo đầu lá gió giông phận người
thôi đành trả với hư vô
trăm năm một ngọn sóng xô cuối đời
về thôi ghềnh thác gọi mời
còn chăng nhạt tiếng khóc cười nhân gian...