TRO ÁM CHÂN MÂY
Cánh đồng cạn ối
bùn non kết tủa muối phèn
phù sa nứt nẻ chân chim in hằn lên khóe mắt
cứa sâu vào da thịt
cứa sâu vào ánh nhìn
mông lung
bầy sẻ tranh nhau hạt thóc lép kêu mấy tiếng não lòng
con bò già nhai đọt cỏ khô không ngừng nấc cụt
lũ còng gió nỉ non sủi bọt lệ
thương đám lúa chết lưu..
trẻ con vô tư bắt tôm bắt cá trên khúc sông chạm đáy
người lớn thở dài sườn sượt nhìn về phía thượng nguồn
đập thủy điện ký sinh dòng huyết quản
lòng sông thắt lại
lòng người thắt lại
mặn
khát
cháy
miền hạ lưu
cào bàn tay vào đá
vắt phù sa lấy giọt nước ngọt cuối cùng
hóa vàng lời khấn nguyện
nông dân đốt lúa tế trời
nước ơi!
mưa ơi!
khản đặc giọng than chẳng biết bấu víu vào đâu đành bấu bàn tay lên ngực mình
bàn tay bất lực vo mồ hôi thành muối
rớt xuống nồi cơm muối mồ hôi không mặn
chỉ thấy cay
cuộc người tro khói ám chân mây
mẹ ngồi vá giấc chiêm bao tầng Ozon lên da non liền sẹo
biển thừa bao nỗi mặn
thủy triều xâm thực giấc mơ
phận người khất thực giấc mơ
TRẮNG CƠN MƠ
người nông dân gặt niềm hy vọng còn sót lại trên cánh đồng
ngày như khối lập phương trắng đều sáu mặt
hạt mồ hôi mẩy trên từng bông lúa lép
bặm môi vung liềm cắt đôi cơn lũ
đỏ mắt tìm không thấy hạt phù sa
dạ dày réo ầm như cơn lũ hôm qua
quẹt bùn lem buông tiếng thở dài chết lặng
đồng ngập mặn
mắt người ngập mặn
hạt phèn chua
chua xót cả một đời
ngửa mặt kêu trời
cao xanh có thấu
xót lũ trẻ lội trong xì xụp cháo
húp cái nghèo vẫn cười ngây thơ
lũ qua rồi trắng cả cơn mơ