Thảo nguyên, mail, messenger, nick name và hai mươi bốn chữ cái… (SV ĐHSP TP.HCM)

          Thời đại của Inter. Mọi thứ đều tiến về phía trước ào ạt như vũ bão, mọi thứ đều có thể hình thành trong chớp mắt rồi lại có thể tan đi dễ dàng như bong bóng xà phòng, tan đi như chưa từng có, không một dấu vết dù chỉ là một chút dư âm_khi nhấp ngón trỏ tay vào con chuột.

          Thời đại của Inter. Tình yêu có thể đơn hoa kết trái, chỉ cần "hai mươi bốn chữ cái, xếp đều khi mười đầu ngón tay gõ vào bàn phím, vô tận đêm mất ngủ, giải toả, nỗi buồn mênh mang, không cần cái nhìn đắm đuối, chẳng mời nhau uống cà phê..." không cần gì cả, và người ta cứ đến, chỉ cần messenger không bao giờ tắt, chỉ cần nick name lúc nào cũng có người đứng sau.

          Nó cũng có thể chỉ là ảo mộng, và như một trò chơi ú tim, khi một người đàn ông lịch lãm mở cửa kính cho người đứng sau nick name vào nhà hàng, khi trên bàn có khăn trải trắng, nhạc dịu đàng... Người đàn ông đó đã ở bên em, hiện hữu ngay trước mắt, không phải là những dòng chữ ảo luôn nhảy nhót. Và người có nick name đã không còn nhớ được những gì trên mail. Buổi sáng ấy, nick name không sáng, messenger không còn ai nhắn lại, em đi rồi. Cuộc chơi lại tiến về phía trước, không dấu vết.

          Thảo nguyên xa xôi. Quanh năm chỉ có gió hát và núi hát. Có tiếng ngựa hí từ xa của chàng trai thảo nguyên và tiếng đàn dương cầm vọng lại của cô gái ngày đêm reo hò cùng gió và núi. Không có mail, messenger, nick name, và "hai mươi bốn chữ cái xếp đều trên đầu ngón tay khi gõ vào bàn phím"... thời gian cứ trôi và mùa cứ đến. Đàn dương cầm réo rắt gọi ngựa về.

          Đôi khi sự lặp lại quá mức sẽ làm cho mọi thứ trở nên nhàm chán. Thuở sơ khai, Thượng đế tạo ra cho con người bản tính tìm tòi và khám phá cái mới, người đàn ông luôn được quyền ưu tiên thực hiện sứ mệnh ấy. Và ở thảo nguyên xa xăm, khi tiếng đàn dương cầm ngày đêm cất lên - xuân đến - chàng trai nhận ra rằng ngựa của chàng đã không còn thích thú với tiếng dương cầm nữa, nếu nghe nhiều thì nó chết mất. Cuộc sống sẽ tả nhạt biết bao. Chân trời mới mở ra. Một hành trình được chàng trai thực hiện, không tính ngày về.

          Rời xa thảo nguyên hát, một cuộc chuyển mình xô bồ ồn ã của nhân loại đang diễn ra. Cứ nghĩ rằng chỉ cần lơi một vòng tay là đã thấy mình tụt hậu, thấy mình không còn đứng ở trong cuộc chơi, thấy mình mất đi nhiều cơ hội, thấy mình xa lạ giữa cuộc đời này nhiều lắm. Người ta dùng mười đầu ngón tay gõ vào bàn phím, mọi thứ hiện lên ngay trong tầm với, tưởng như chỉ cần xoè một bàn tay ra là có thể nắm được ngay và rồi bỗng chốc không còn gì cả, một hình vuông rỗng tuếch, vô giác.

          Người ra đi từ thoả nguyên cũng bắt đầu một cuộc tìm kiếm. Mọi thứ đều mới mẻ và có sức hút kì lạ. Những con người đứng sau nick name - vào mỗi buổi sớm mai - đều để lại message cho cậu, tất cả ngọt ngào như những viên socola màu hạt dẻ đột nhiên tan chảy và hình như cũng không còn để lại dấu vết. Messenger không còn ai nhắn, nick name không còn người đứng sau, vì đâu đó xung quanh đây vẫn có rất nhiều người đàn ông lịch lãm sẵn sàng mở cửa cho người đứng sau nick name vào nhà hàng. Một cuộc so tài không cân sức. Phần thắng bao giờ cũng thuộc về người đàn ông vì họ vốn không phải là những dòng chữ ảo luôn nhảy nhót.

          Mùa xuân, người con gái vẫn đợi. Vì người con gái đã save hình bóng của chàng trai trong trí nhớ mình dù mình không phải là chiếc computer. Ngựa thảo nguyên không thể delete tiếng đàn dương cầm dù nhiều khi cảm thấy nhàm chán. Vệt chân dàu trên thảo nguyên đã quay ngước trở lại như ngày chàng chưa theo tiếng gọi từ xa.

          Thảo nguyên đã biết, hạnh phúc chỉ ở đâu đó xung quanh ta mà thôi, ngay tại nơi mình đang sống. Có thể là người con gái có đôi bàn chân bỏng rát và đôi môi khô rộp nhưng cô ấy không có nick name, cô ấy chỉ có thể cho chàng mùa xuân ấm áp, cho những message ngọt ngào từ đôi môi màu hạt dẻ, không phải chờ đợi trong mỗi sớm mai, không cần so tài với những người đàn ông lịch lãm, vì người con gái không thích nhà hàng, cửa kính và hoa. Nàng chỉ cần được nghe tiếng ngựa hí, tiếng gió hát, tiếng núi hát và thảo nguyên cùng hát khi mỗi độ xuân về.

 

Nông Thị Vân

SV Khoa Ngữ Văn, ĐHSP TP. HCM

 

 


Phamngochien.com - 16:12 - 13/12/2009 - Bài của văn nghệ sĩ          

Gửi bình luận