Nói với mình + Chị (Trương Đình Phượng - Nghệ An)

NÓI VỚI MÌNH

Thôi
đành về "giỗ" giấc mơ còng gió
biển kia có cạn bao giờ
mà chờ viên tịch bão giông?
Khắc khoải gần nửa đời
chờ nỗi đau phân huỷ
chăm bón mầm hi vọng
đâu ngờ cằn cỗi tương lai?
Về thôi
trời có chật bao giờ
mà mơ chạm tới vầng trăng viên mãn?
tháng ngày thương vay khóc mướn vật vờ
sa mạc đời vẫn bặt tăm bóng hình ốc đảo !
Về thôi
mùa đông có hết lạnh bao giờ
mà mơ mái nghèo nụ cười mẹ già khởi nắng
đêm cô tịch có khi nào không quạnh vắng
mà mơ tâm tư
tìm thấy một chân trời?

 

CHỊ

Ngày chị sang sông
triền đê cải còn bẽn lẽn
ngơ ngác em gom mùa đông
làm quà
lối nghèo chiều gập ghềnh xác pháo
kỷ niệm cay xè khói
ngày chị sang sông
cánh đồng tuổi thơ em lũ cò vẽ vòng tang trắng
vạt cỏ bỗng thành hoang vu trong chiều vắng
con trâu già quên mất cổng làng ...
Ngày chị về
bến xưa cải đã lên trời
dòng sông cũ cửa nhà san sát
chỉ còn tiếng gió à ơi
thổi buốt đêm dài...

 


Phamngochien.com - 06:00 - 24/01/2016 - Bài của văn nghệ sĩ          

Gửi bình luận