Mùa gió lạnh (Ngô Thị Học - Hải Phòng)

Miền Nam mùa này trở lạnh. Thật ngộ!

Sáng ra, trên đường phố vẫn tấp nập dòng người hối hả ngược xuôi. Mùa nắng này đã bớt gắt gỏng như ngày đầu hè về. Phố dịu hẳn, trong lành hơn sau mưa cuối mùa và xanh rờn lại với những tán me non, hàng cây cơm nguội trổ hoa vàng rực.

Dường như cái khó chịu, khó gần không còn "đi" trên khuôn mặt mỗi người. Người ta xúng xính trong những bộ áo gió, hay trên tay cầm một vài chiếc khăn len sợi đang đan vội, rồi ngồi co ro, sát lại ở trong một quán ven đường. Trò chuyện, ly cà phê cùng bạn bè nghe thơm ngon, ấm lòng hơn giữa ngoài trời bắt đầu lành lạnh về. Cô chủ quán có khuôn mặt trẻ, hiền hậu và dễ mến, khoác lại chiếc áo dày cho chồng mình thật ấm. Một đôi trai gái đang yêu nhau cũng gửi yêu thương bằng những cái nắm tay da diết, đầy nhớ nhung. Nhìn mà cảm thấy hạnh phúc rồi khóe mắt rưng rưng, nghe mà thèm một mái ấm gia đình.

Người bạn đồng nghiệp nữ gởi tặng chiếc áo len có sắc màu cho thiếu phụ nghèo. Thấy vui nhiều. Hạnh phúc. Vì ở đâu đó, nơi từng ngõ nhỏ của thành phố vội vã, hiện đại này, người ta vẫn cảm thấy ấm áp vì tình cảm chân thành của những người bà, người mẹ, người chị giữ cho mình thói quen đan áo trong mùa lạnh.

Chiều dần xuống, băng qua những con phố nhỏ, nhìn thẳng vào những quán bán bên vỉa đường phố, bỗng choáng ngợp đôi mắt vì đâu đâu người người cũng kinh doanh đủ các sắc màu áo, buôn bán hàng sản phẩm mùa lạnh, thoáng chốc nở nụ cười thán phục. Người Miền Nam mình cũng giỏi không kém dân Hà Thành.

Phố về chiều thấy lạ! Người người và dòng xe vẫn qua. Rồi thấy những ánh mắt trẻ thơ quen thuộc, các em bé ăn xin, vẫn lao nhao, đen đúa quanh phố, người gầy phong phanh và tím tái. Nghĩ. Thương các em không một mái ấm, giận người lớn và "những người làm lớn" đang vô tâm, lạnh lùng trước nỗi đau của thơ trẻ.

Đêm tràn về các phố lớn. Cho đầu xe trở lại nhà trọ, thấy các nhà đã lên đèn sáng hết. Rẽ qua một quán lèo, mua vội vài thứ ăn nóng. Chợt thấy nhớ, thấy yêu những ngày ở quê. Xa mẹ, xa quê mình đã lâu, giờ nhớ nhớ món cơm chín thơm, canh cá lóc nấu chua ngòn ngọt hương vị hành xứ quê. Nhớ mẹ để thấy mình hạnh phúc khi còn có mẹ trên đời.

Khuya rồi, bật chiếc đài radio thật nhỏ nghe nhạc Trịnh. Điện thoại xinh lại rung lên những tin nhắn quan tâm tới nhau. "Gởi em, giữa mùa lạnh những yêu thương ấm áp, em nhớ giữ sức khỏe tốt". Lòng vui. Chưa khi nào, ta hết ngày yêu thương...

Miền Nam mùa này lạnh, đầy ắp những niềm vui, hạnh phúc!


Phamngochien.com - 08:25 - 25/05/2016 - Bài của văn nghệ sĩ          

Gửi bình luận