Mảnh ghép tâm hồn (Phùng Việt Thụy Khanh - Đồng Nai)


Phùng Việt Thụy Khanh
(HS lớp 7/8 Trường PTCS Lê Lợi
- TP Biên Hòa - Đồng Nai)
Đang rảo bước trên con đường trải đầy lá vàng dưới bầu trời mùa thu, bỗng tôi thấy trời tối sầm lại, những tia nắng nhạt nhòa rồi mất dần đi. Xòe bàn tay ra, một giọt nước xuyên qua tán lá rồi nhẹ rơi xuống bàn tay tôi. Từ một giọt ra nhiều giọt và nhiều giọt hơn... “Ôi, mưa rồi”, tôi thốt lên rồi chạy vào mái hiên của một ngôi nhà sang trọng. Sáng nay quá vội nên tôi quên dù ở nhà, giờ đành đứng đây chờ cho mưa tạnh để đi ra ga tàu điện. Chợt tôi nghe tiếng quát lớn của một cặp vợ chồng và tiếng khóc thét của một đứa bé phát ra từ ngôi nhà giàu sang ấy. Tôi cắn chặt môi để ko bật ra tiếng khóc nhưng mắt tôi đã ngấn lệ. Lúc này trời cũng đã tạnh mưa, tiếng la hét cũng phát ra lớn hơn. Tôi chạy thật nhanh đến ga tàu điện để nhanh chóng về nhà. Nhẹ nhàng bước vào, tôi đặt ba lô xuống cái ghế sofa rồi lao vào phòng, đến đầu tủ cầm lấy khung ảnh của gia đình tôi. Tôi khóc …
    Ngày nhỏ, nếu nhìn vào gia đình tôi thì ai cũng nghĩ rất hạnh phúc, đáng để nhiều người mơ ước nhưng thực tế không phải vậy. Công việc quá nhiều đã cuốn ba mẹ tôi vào vòng xoáy và tạo ra khoảng cách ngày càng xa giữa hai người, chỉ có tôi và chị gái nương tựa vào nhau. Những buổi tối ba mẹ về rất khuya, những bữa ăn đầy sơn hào hải vị đã trở nên nhạt nhẽo khi bàn ăn rộng chỉ có tôi và chị. Bố mẹ tôi thường xuyên cãi nhau, đối với chị em tôi khoảnh khắc đó như bị đày xuống địa ngục trần gian. Các bạn cùng trang lứa với tôi lúc ấy có thể thiếu vật chất nhưng luôn có tình thương. Còn tôi một chút tình thương và quan tâm của ba mẹ cũng ko - đó là cảm nhận về cuộc sống của tôi thời thơ ấu. Đôi khi tôi rất muốn tâm sự với mẹ nhưng các cuộc điện thoại tới dồn dập lại làm tôi e ngại, ko muốn làm phiền đến công việc của mẹ. Tôi càng buồn hơn khi các trận cãi vã của bố mẹ ngày càng nhiều và những cái ly thủy  tinh đẹp cứ mất dần trong cuộc cãi vã ấy. Tôi không cần biết bố mẹ thương yêu chị em tôi như thế nào nhưng tôi và cả chị ghét cuộc sống vật chất này vì nó làm bố mẹ và chị em tôi càng ngày cành cách xa nhau. Ở trường, những kẻ ghen tị với cuộc sống của tôi thì chê bai, dè bỉu … Những lúc ấy tôi thường kể cho chị, chị ôm tôi vào lòng, lòng chị ấm thay cho lòng mẹ làm tôi thiếp đi lúc nào ko hay …
Tôi chịu đựng nỗi buồn ấy cho đến khi tôi là cô học sinh lớp 8, một cậu học sinh mới chuyển đến lớp và ngồi bên cạnh tôi. Cậu ấy trông điển trai và học khá giỏi nhưng tôi không nghĩ là tôi có thể kết bạn với cậu ấy. Một hôm, vào giờ ra chơi tôi đang chăm chú đọc sách thì cậu ấy hỏi “Bạn đang đọc gì đấy ?”. Tôi cố nhìn vào sách dù mắt không đọc được chữ nào. Câu hỏi ấy lặp lại và tôi nghe văng vẳng bên tai có tiếng xì xào. Gấp quyển sách lại, tôi chạy thật nhanh ra ngoài, đứng ở hành lang tôi suy nghĩ “Mình không thể kết bạn với cậu ấy vì như thế cậu ấy sẽ bị khinh ghét, chê bai như mình, không thể được”, tôi thở dài rồi lạnh lùng quay vào lớp.
Ngồi trên chiếc xe đạp điện, tôi lao vun vút trên con đường trải nắng chiều. Về đến nhà, cô hàng xóm bước qua đưa chìa khóa và dặn :
“Ba mẹ cháu đi công tác rồi, cháu và chị ở nhà cẩn thận”.
Tôi cảm ơn và bước vào nhà. Căn nhà trống trải chỉ mình tôi với tôi vì chị đi học đến tối mới về. Cô đơn sao ? Phải, nhưng tôi quen rồi, ngày nào chả thế ! Dù có đi công tác hay không thì ba mẹ có bao giờ bên cạnh tôi và chị đâu. Bước vào phòng, đặt cặp xuống bàn học, tôi thả người xuống chiếc giường êm ái. Nhìn lên bức tường màu vàng chanh, tấm ảnh gia đình tôi được treo chính giữa, trên ảnh bố mẹ ôm chị em tôi và nở nụ cười hạnh phúc. Tấm ảnh giả tạo đó nếu là sự thật thì đó chỉ là một giấc mơ của chị em tôi.
Sáng hôm sau, chị tôi đi học sớm, tôi ra công viên tập thể dục chợt tôi gặp cậu ấy, cậu chào tôi rồi thân thiện nói
“Trùng hợp nhỉ ! Nhà cậu ở gần đây hả ?”
Tôi chỉ tay về ngôi biệt thự cách đấy vài căn. Cậu ấy tiếp :
“Cậu có vẻ không thích giao tiếp đúng không ? Tớ biết hoàn cảnh cậu rồi”
Tôi đưa mắt nhìn xa xa :
“Cả lớp ai cũng biết mà ! Sung sướng như cậu đừng nên kết bạn với tớ”
Cậu ấy nhíu mày rồi dẫn tôi ra một chiếc ghế đá còn lạnh những giọt sướng mai. Bình minh dần ló dạng, vài ánh nắng ấm áp xuyên qua kẽ lá, tiếng chim ríu rít trên cây. Cậu ấy thì thầm :
“Tớ có khác gì !”
Tôi tròn xoe mắt :
“Tớ không cần an ủi”
Mặc cho lúc ấy tôi mong một lời an ủi biết bao. Cậu ấy dịu giọng xuống :
“Cậu hiểu lầm rồi”
Thoáng nét trầm tư nhìn về ngọn đồi xanh xa xa, cậu tiếp lời
“Bố mẹ tớ ly hôn từ khi tớ học lớp 5, tớ sống với mẹ và cũng phải đối mặt với nhiều lời dè bỉu như thế rồi. Nhà tớ cũng khá giả như nhà cậu nên tớ hiểu cảm giác cậu đang phải trải qua. Từ khi chuyển đến đây tớ giấu kín chuyện gia đình nên không ai biết thôi”
Tôi nhẹ nhàng đáp :
“Đối mặt chứ không phải trốn tránh sao ?”
Cậu ấy gật đầu :
“Trốn tránh thì cũng thế, sự thật có thay đổi được đâu. Cậu đừng trốn tránh nữa, sẽ đơn độc lắm. Đối mặt tuy khó khăn nhưng tâm hồn sẽ nhẹ nhàng hơn. Giờ về thôi”
 Hôm nay là ngày nghỉ, tôi dự tính đi xem phim. Từ nhỏ tôi đã quen với việc làm  mọi việc một mình, kể cả thư giãn. Chị tôi sao ? Chị ấy bận học rồi, chị ấy cũng chịu nhiều áp lực nên tôi không muốn làm chị thêm lo lắng. Tối hôm đó đi chơi về, vào bếp pha một ly sữa nóng mang lên cho chị. Bước vào phòng, đặt ly sữa xuống, nhìn chị cặm cụi viết bài tôi thỏ thẻ :
“Chị nghỉ tay uống sữa đi”
Chị gấp tập lại, ôm eo tôi thân thiết :
“Chị xong rồi đây bé cưng”
Tôi ngập ngừng :
“Chị à, chị có dám đối mặt với sự thật không ?”
Chị nghiêng đầu nhìn tôi âu yếm :
“Có chứ bé cưng, đối mặt sẽ làm cho con người mình bản lĩnh hơn, tự tin hơn”
Tôi chúc chị ngủ ngon rồi đi về phòng.
Sáng hôm sau đi học, tôi bỏ ngoài tai mọi lời châm chọc và bắt đầu sống với con người mới : vui vẻ với những người yêu mến tôi và không để tâm đến những kẻ ghen ghét tôi. Tôi thấy tâm hồn mình nhẹ nhõm hơn. Cậu ấy luôn giúp đỡ, chia sẻ và chơi đùa với tôi, cuộc sống của tôi thú vị hơn trước rất nhiều.
.


Một năm ròng rã trôi qua, chị tôi quyết định sẽ đi du học, còn bố mẹ tôi vẫn thế, họ thậm chí chẳng nhìn mặt nhau. Ngày chị đi tôi khóc rất nhiều, chị an ủi, động viên tôi trước khi lên đường và không quên dặn dò tôi quan tâm chăm sóc mẹ.
 Rồi chuyện gì đến cũng phải đến ! Một ngày mùa hạ oi bức, cái nắng nóng làm cho con người ta mệt mỏi, cáu kỉnh hơn và tôi phải đối mặt với khó khăn rất lớn : bố mẹ tôi quyết định rời xa nhau sau những năm chung sống không hạnh phúc. Tôi đã đủ lớn để hiểu nỗi mất mát này. Tôi khóc thật sự, đau thật sự với dòng suy nghĩ  “Bây giờ mình phải làm gì đây ? Mình sắp mất đi một người rồi, là bố hay là mẹ  …” Tôi trở nên hoang mang, hỗn loạn tinh thần. Ngồi thu mình lại trong góc tối của căn phòng, tôi khóc vì sợ và cũng vì tôi không biết đây là thật hay đơn giản chỉ là một cơn ác mộng. Phía trước con đường tương lai đầy sóng gió liệu còn có khó khăn nào không ?
Sáng hôm sau tôi không đến trường, thẫn thờ bước ra công viên, thả người một cách vô thức xuống chiếc ghế quen thuộc. Nhìn xung quanh mọi thứ vẫn thế, không có gì thay đổi nhưng sao hôm nay lạ quá, tôi cảm giác nó như trở nên buồn tẻ giống tâm trạng của tôi. Tôi không hề muốn khóc nhưng nước mắt cứ lăn dài trên má một cách tự nhiên. Bỗng một bàn tay đặt lên vai tôi, giọng nói ấm áp :
“Có chuyện gì không ổn sao ?”
Tôi đứng dậy và ôm chầm lấy thân hình cao lớn của cậu ấy. Lúc đó tôi không còn phân biệt nam hay nữ, tôi chỉ cần một ai đó lắng nghe những lời tâm sự của tôi. Từng ngọn gió thoảng nhẹ qua, tôi không còn giữ được bình tĩnh :
“Cậu nói gì đi được không ? Tớ phải làm sao ? Phải làm sao đây ?”
Đặt tôi xuống ghế, cậu ấy ngập ngừng :
“Có chuyện gì ? Bố mẹ cậu … đã … “
Ngắt lời, tôi nói lớn :
“Đúng, bố mẹ tớ đã chia tay nhau rồi”
Không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng nức nở của tôi, một lúc lâu cậu ấy nói :
“Thế à, tớ hiểu rồi. Cậu cần một thời gian để trấn tĩnh tinh thần lại”
Tôi nói trong nước mắt
“Trấn tĩnh là sao ?! Tớ rất cần bố và mẹ . Tuy từ nhỏ họ ít bên cạnh tớ nhưng họ vẫn là bố mẹ tớ, tớ không muốn mất một trong hai người”
Cậu ấy nhẹ nhàng :
“Đừng như thế nữa ! Tớ hiểu cảm giác này nhưng bây giờ cậu cứ thẫn thờ, khóc lóc thì bố mẹ cậu có quay về với nhau được không ?”
Tôi hét lớn :
“Đủ rồi ! Vậy tớ phải làm gì, cậu nói đi !”
Cậu ấy hạ giọng
“Mạnh mẽ lên, cậu đừng suy nghĩ nhiều nữa, về nghỉ ngơi đi”
Bước vào nhà, căn nhà tĩnh lặng, cô đơn và bao trùm bởi không khí lạnh lẽo. Tôi miên man “Ước gì đây chỉ là 1 giấc mơ, khi tỉnh dậy mình sẽ được che chở trong vòng tay yêu thương của bố mẹ”. Nhưng ngang qua phòng ba mẹ, tôi lại nghe những tiếng cãi vã liên hồi. Tôi sững người, mặt như cứng lại, tim tôi thắt lên từng cơn. Nhắm mắt để cơn tức giận lắng xuống, tôi nhẹ bước về phòng mình. “Đến khi sắp rời xa nhau mà bố mẹ vẫn không để cho nhau một giây bình yên hay sao chứ ?”, tôi cắn môi, nước mắt rơi không phải vì buồn cũng chẳng phải vì sợ mà  tôi giận, giận đến run người trước cái thú vui cãi vã của bố mẹ ! Bao nhiêu năm cuộc sống của tôi không có một ngày vui trọn vẹn, không có những chuyến du lịch cả gia đình, không có vòng tay ôm ấp của bố mẹ. Tôi nhìn lên tấm ảnh gia đình, ném chiếc điện thoại lên chính giữa. “Xoảng”… tấm ảnh rớt xuống, những mảnh thủy tinh vỡ ra, rơi vào chân tôi làm nó rướm máu. Nhưng tôi đau không phải vì những vết cắt ấy mà đau vì giấc mơ của tôi đã bị phá vỡ, bởi một cơn ảo mộng gia đình hạnh phúc mà tôi mơ ước đã kết thúc ! Dù chẳng biết ai đúng ai sai nhưng sao lúc này trong đáy lòng tôi cảm thấy căm hờn bố mẹ …
 Chiều công viên, những tia nắng còn sót lại trên bầu trời xanh, trước mắt tôi là một cặp vợ chồng với hai người con gái nhỏ đang vui đùa cùng nhau, nụ cười ấm áp luôn nở trên môi họ còn môi tôi rát bỏng những dòng nước mắt. Dúi cho tôi chiếc khăn tay, cậu ấy an ủi tôi bằng những lời tốt đẹp, tràn đầy niềm tin và hy vọng mặc cho tôi biết rằng điều đó không thể xảy ra hoặc nếu có thì đó chỉ là hy vọng mỏng manh của tôi thôi. Trên con đường trải nhựa, những bước chân chậm rãi, yếu đuối của tôi được dìu dắt bời bước đi mạnh mẽ của cậu ấy.
Từng ngày, từng ngày lặng lẽ trôi qua, sau khi thủ tục ly hôn hoàn tất tôi cùng mẹ rời bỏ căn nhà lạnh lẽo mang bao nhiêu kỷ niệm u buồn này để đến một thành phố khác. Tôi đã bình tâm trở lại để không còn oán giận bố mẹ nữa vì tôi nghĩ ai cũng có những góc khuất trong lòng. Có thể bố mẹ không muốn thế nhưng hoàn cảnh đã tạo ra những bất đồng trong cuộc sống và họ cứ lao vào công việc mà ko cùng nhau tháo gỡ từng nút, từng nút một. Tôi chỉ nuối tiếc khi nhớ lại khoảng thời gian tôi còn thơ bé, trong một ngôi nhà nhỏ ven thành phố, điều kiện vật chất chưa được như sau này nhưng gia đình tôi đã có những phút giây hạnh phúc.
Ngày chia tay bố cũng phải đến, chợt nhớ chưa tạm biệt một người, tôi chạy vội ra công viên nhưng không thấy ai. Bước nhanh về hướng ngôi nhà trên ngọn đồi phía xa, tôi thấy cậu ấy trước sân. 
“Cảm ơn cậu nhiều lắm”
Cậu ấy ngạc nhiên :
“Có chuyện gì với cậu thế ?”
Tôi hạ giọng :
“Cậu đã chỉ cho tớ rất nhiều thứ, đã giúp đỡ tớ rất nhiều … nhưng đến lúc ta chia tay rồi”
Một thoáng buồn trên gương mặt cậu :
“Sao lại thế ?”
“Tớ sẽ theo mẹ đến thành phố khác, thời gian ở đây khi quen biết cậu tớ đã không còn cô đơn như trước. Tớ đã cười những nụ cười mà tớ nghĩ sẽ không còn có được. Cậu đã bù đắp những lỗ hổng ở tâm hồn tớ bằng những mảnh ghép nhỏ đầy sự cảm thông và chia sẻ.  Tớ cảm ơn cậu rất nhiều, dù ở đâu thì tớ vẫn sẽ nhớ đến cậu. Giữ liên lạc với nhau nhé ! Tớ đi đây”
“Tớ cũng sẽ rất nhớ cậu. Thật sự những đứa trẻ như tớ và cậu đáng được hưởng hạnh phúc trọn vẹn như bao bạn khác nhưng hoàn cảnh không được thì chấp nhận vậy. Vui lên mà sống nhé”
Sau khi chuyển đồ ra xe tải, tôi nhìn lại lần cuối căn nhà to lớn, nguy nga, mong sao những ngày còn lại bố sống ở đây sẽ ấm áp hơn. Tôi đến bên bố :
“Bố ơi, con đi nhé. Bố giữ gìn sức khỏe, con sẽ liên lạc với bố mỗi ngày và gặp lại bố trong một ngày gần nhất”
Mắt tôi rưng rưng. Nhón chân lên, tôi dùng bàn tay nhỏ bé của mình ôm lấy cổ bố, tay tôi siết thật chặt, nước mắt chảy nhẹ làm nóng hai gò má. Tôi nhìn bố, nhìn thật kỹ từng nét trên khuôn mặt điển trai của bố. Bàn tay thô ráp của bố xoa nhẹ lên mái tóc đen huyền óng mượt của tôi, bố cười – nụ cười mà bao nhiêu năm nay tôi ao ước được nhìn thấy
“Chăm ngoan và học giỏi con nhé ! Hai mẹ con ráng giữ sức khỏe. Bố sẽ gọi con mỗi ngày… Bố xin lỗi”
Mẹ tôi nhẹ nhàng :
“Đi thôi con gái”
Mẹ tôi nổ máy, tôi vẫy tay tạm biệt bố rồi lên xe. Tôi rơi nước mắt ngoái lại nhìn dáng vẻ cao lớn của bố đứng trước nhà dõi theo mẹ con tôi. Giá mà …
Một thời gian sau bố có gia đình mới, tôi và mẹ sang đoàn tụ với chị ở nơi đây - một đất nước cờ hoa tráng lệ - nhưng chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc với nhau. Tôi có cảm giác bây giờ mỗi lần gặp nhau bố mẹ vui vẻ và hạnh phúc hơn xưa nhiều lắm, cả nhà lại tràn ngập tiếng cười, mẹ lại hì hục nấu những món ăn ngon cho ba bố con tôi. Tôi thấy mình chưa thể hiểu nỗi suy nghĩ và hành động của người lớn ! Âu cũng là số phận …
.

Mai Phuong - (vào lúc: 21:05 - 05-21-2016)
Tôi đã khóc khi đọc truyện này. Rất cảm động, mang tính nhân văn cao, các bậc cha mẹ cũng nên đọc để hiểu thêm tâm tư tình cảm của con mình khi rơi hoàn cảnh tương tự. Không thể tin là một học sinh lớp 7 có thể viết tuyệt vời như vậy. Chúc mừng em !
Ngọc Hân - (vào lúc: 16:05 - 05-16-2016)
Chúc mừng con gái. Cố gắng phát huy sở trường nhé
Gia Khanh - (vào lúc: 15:05 - 05-13-2016)
Trên cả sự tưởng tượng của mình khi biết đây là truyện ngắn của một em học sinh lớp 7. Đúng là tài năng không đợi tuổi. Nếu được quan tâm để phát triển năng khiếu, có thể sau này sẽ là một nhà văn hoặc biên kịch giỏi đấy. Mình là fan của em ấy rồi.

Phamngochien.com - 07:32 - 13/05/2016 - Bài của văn nghệ sĩ          

Gửi bình luận