Lý sự tuổi già (Lưu Thị Cẩm Huyên - SV ĐH KHXH & NV TP.HCM)

Ba má nó sinh toàn con gái, nó là con út. Má nó đã mất, các chị có gia đình, nó còn đi học nên sống cùng ba.

Nhà nó nằm gọn dưới thung, nơi khói rạ sương chiều ôm lấy xóm nhỏ. Người dân quê nó ra đi chẳng mấy ai muốn về, có lẽ tại buồn. Riêng ba nó yêu nơi này, chỉ bởi "người bỏ quê hương, chưa bao giờ quê hương bỏ ta". Rồi nó cũng sẽ là kẻ rời quê ra đi, nó vốn nghĩ "tương lai mình không phải ở nơi này", trái với ý nghĩ của ba. Trong vườn, ba nó trồng toàn cây ăn quả lâu năm, xanh rì và rậm rạp. Nó chẳng thích, cứ bảo ba chặt bỏ bớt. Mỗi lúc như vậy ba chẳng nói gì, thở dài.

Ba nó hí hửng trồng thêm vài cây xoài con quanh vườn. Nó bực mình:

- Mấy cây tổ chảng ngoài vườn chỉ được cái mùa mưa bão thi nhau gãy cành, mùa lá rụng lùa vào sân quét không xuể! Ba trồng thêm làm gì? Chán ba ghê! Treo vài chậu lan giải khuây tuổi già, vừa nhẹ nhàng vừa xinh!

Nó nhổ mấy cây xoài con ném phăng đi chẳng nuối tiếc. Ba nó ngồi bệt xuống chiếc chõng tre đặt ngoài thềm:

- Má bây sinh cho ba toàn con gái, bây lớn, bây bỏ ba đi theo chồng hết trơn! Trẻ con khoái trái cây, tụi bây hồi nhỏ cũng vậy. Ba biết, ba trồng vài cây để còn phỉnh cháu ngoại mai mốt về thăm ba. Không thì tụi nó chẳng muốn về cái xó núi này! Mày bảo ba bỏ đi sao đành!

Ba nó ngồi im lặng, nhìn khói thuốc cuộn tròn rồi tan biến giữa không gian.

LƯU THỊ CẨM HUYÊN

ĐH KHXH&NV TP.HCM

 


Phamngochien.com - 20:25 - 05/08/2012 - Bài của văn nghệ sĩ          

Gửi bình luận