Thế là anh đã quyết ra đi.
Bao nhiêu nước mắt của tôi cũng không thể cản ngăn anh được nữa. Biết làm gì cho anh khi mọi sự quan tâm của tôi đều trở nên vô nghĩa. Ly cà phê tôi pha cho anh đã nhỏ xong giọt cuối cùng. Tôi cảm nhận như đó là những giọt thời gian đắng ngắt tình đời.
- Anh uống cà phê đi!
Anh không trả lời mà chỉ lẳng lặng mở chiếc va li để lộ ra tấm hình hai người chụp ngày cưới được phóng to nhưng chưa kịp lồng vào khung. Trong đó, tôi mặc áo dài màu đỏ thắm, còn anh mặc bộ đồ vét màu xanh nhạt, hai người hơi ngả đầu vào nhau, miệng tươi cười rạng rỡ. Ai cũng khen chúng tôi là cặp vợ chồng xứng đôi vừa lứa.
Anh vứt tấm ảnh lên giường, đổ tung những thứ linh tinh trên sàn. Tôi vội nhặt lấy thỏi son môi đang lăn, rồi trở lại chỗ cũ, ngồi nhìn anh thu xếp đồ đạc bỏ vào va li. Bộ quân phục bạc màu được anh xếp ngay ngắn, trong khi đó, những bộ thường phục anh nhét một cách vội vàng, xộc xệch.
Chuông đồng hồ trên tường điểm mười hai tiếng. Như vậy chỉ còn mười lăm phút nữa tàu sẽ đến ga. Thấy anh đang tìm kiếm vật gì, tôi hỏi:
- Anh tìm thứ gì, nói đi, em giúp cho!
Anh không trả lời, rồi quay sang chỗ giá sách rút hai quyển mà anh yêu thích nhất: Thép đã tôi thế đấy và Trở về. Tôi cố suy nghĩ xem anh còn bỏ sót thứ gì nữa không nhưng đầu óc quay cuồng vì bao nhiêu chuyện khác. Ngày mai, tôi sẽ sống thế nào nếu thiếu anh! Căn phòng sẽ trở nên trống trải hơn, chỉ còn lại mình tôi với nỗi cô đơn dằng dặc. Tôi sẽ tiếp tục sống với nỗi lo âu phập phồng và nỗi nhớ anh da diết. Tôi sẽ tiếp tục làm lụng cực nhọc một mình trong sự mệt mỏi, buồn nôn của thời kỳ thai nghén. Tôi cần anh ở lại như con chim yến yếu ớt cần tổ ấm, như thân cây ngả nghiêng trước gió bão cần được chống đỡ. Tự nhiên tôi cảm thấy tiếc vì để anh hiểu lầm, lại còn cãi vã nhau trong suốt thời gian ngắn ngủi ấy mà lẽ ra phải dành cho nhau những lời yêu thương ngọt ngào say đắm. Để giờ đây, nó là sức cản vô hình để ngăn tôi nói những lời âu yếm với anh. Và tất nhiên, anh cũng chẳng chịu giải hòa cùng tôi. Đêm cuối cùng tôi mới run lên khi nhận ra mình đã sắp xa anh thật rồi. Cố dẹp đi lòng tự ái, tôi đến bên anh để làm lành nhưng đụng phải sự lạnh lùng, cố chấp của anh. Anh không còn yêu tôi nữa hay sao? Anh có biết không, trái tim yếu mềm của người con gái yêu anh đang rỉ máu.
Anh đã đóng va li lại. Tôi chợt nhớ đến chiếc bánh bông lan lúc nãy ra phố mua cho anh ăn đỡ đói lúc lên tàu:
- Anh mang bánh này theo để lên tàu ăn nghen?
Anh thoáng nhìn chiếc bánh, rồi chần chừ vài giây. Có lẽ anh đang đói vì chiều nay cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt. Nhưng anh vẫn không đếm xỉa đến lời nói của tôi và lặng lẽ ra cửa. Xa xa, vang lên một hồi còi báo hiệu tàu đã vào ga đón khách. Anh mở cửa một cách khó khăn, sau đó còn quay đầu lại. Tôi vẫn ngồi bất động, cố ngăn những giọt nước mắt sắp tuôn trào. Tôi thốt lên nức nở trong lòng: Trời ơi! Giá như anh hãy đến bên em!...
Anh bước ra ngoài, một con gió lạnh ùa vào phòng. Tôi chợt nhớ đến chiếc áo len mà suốt mấy ngày nay tôi tranh thủ đan cho anh. Đêm nay, trên tàu chắc lạnh lắm. Nhưng tôi không thể đứng dậy nổi, cũng không thể gọi anh được nữa. Đêm cuối cùng, vì lòng tự trọng, vì sự giận dỗi dâng trào, tôi đã quyết định không ra ga tiễn anh. Giờ đây, tim tôi đập thình thịch như sự dội lại của những bước chân nặng nề của anh trên đường phố. Tôi cảm thấy mình bị xúc phạm, bị tổn thương, và một sự mất mát lớn lao đang ập đến.
Một hồi còi lanh lảnh vang lên trong đêm khuya. Đoàn tàu đã bắt đầu chuyển bánh, những tiếng thình thịch dội lại trong căn phòng im lắng. Quên cả đóng cửa, tôi gieo mình xuống giường nệm, chợt bắt gặp mùi mồ hôi quen thuộc của anh.
Giờ đây, tôi mới cho phép mình được bật khóc.
Phạm Ngọc Hiền