Giới thiệu tập thơ "Đàn bà và những giấc mơ" của Nghinh Nguyễn

Trong tháng 9 vừa qua, tại Hà Nội, có một buổi sinh hoạt giới thiệu thơ gây được sự chú ý của khá nhiều công chúng. Tác giả của tập thơ là một gương mặt mới toanh: Nghinh Nguyễn. Thực ra, đây là lối chơi đảo ngữ của cô giáo Nguyễn Thị Nghinh, giảng viên trường cao đẳng Công nghiệp Phúc Yên. Tập thơ đầu tay của cô có nhan đề rất Eva: "Đàn bà và những giấc mơ" (NXB Văn học, H. 2015)

Tập thơ gồm có 38 bài, xoay quanh những tâm sự riêng tư của người phụ nữ trong cuộc sống đời thường. Giọng thơ giàu cảm xúc trữ tình, làm cho người đọc liên tưởng đến sự xuất hiện của một thành viên mới trong trường phái thơ Xuân Quỳnh. Tuy nhiên, ngôn từ vẫn mang âm hưởng của trào lưu thơ 8X. Như cách đặt nhan đề rất ấn tượng: Cất đi anh một chút đắng môi mềm, Trả em về những ngày anh chưa đến, Chồng ạ, em là gì của anh ? Hong buồn...

Xin trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc.

Phạm Ngọc Hiền

THÁNG TÁM CỦA EM

Anh gửi gì trong tháng Tám của em
Để mùa thu ngọt ngào đến vậy
Heo may về phố buồn run rẩy
Những cây bàng nhuộm đỏ trời mơ

Anh gửi lại gì cho tháng tám bơ vơ
Người đàn bà có ánh nhìn khắc khoải
Chẳng rạo rực như nắng hè xa ngái
Tháng tám về dịu ngọt cả vành môi

Tháng Tám của em vẫn khờ dại đấy thôi
Như những người đàn bà sinh ra từ tháng Tám
Dễ ghét, dễ yêu với bao điều lãng mạn
Như thu buồn trong tháng tám mong manh.

Tháng Tám ở nơi nào trong trái tim anh ?
Để em thấy mình thành nhỏ bé
Nhánh cỏ may trong chiều gió nhẹ
Vẫn đâm chồi nảy nở những mầm yêu

Tháng Tám về dìu dặt biết bao nhiêu
Những cảm xúc trầm buồn vụn vỡ
Như cánh hoa tigon vừa chớm nở
Đã vội tàn cho sắc tím phôi pha

Người đàn bà tháng Tám chẳng kiêu sa
Nhưng ẩn chứa một nét nhìn đằm thắm
Như muối biển bao năm rồi còn mặn
Đã yêu rồi sẽ chỉ nhớ mình anh

Người đàn bà tháng Tám vốn mong manh
Như giọt sương vương mình trên ngọn cỏ
Như hoa sữa ấm nồng trong  gió
Suốt một đời chát mặn chỉ vì yêu.

1.8.2015

CHỒNG Ạ, EM LÀ GÌ CỦA ANH?

Chồng ạ! Em là gì của anh
Cây ATM rút tiền không hạn mức
Người tình nhỏ suốt đêm dài thao thức
Hay osin cả đời chẳng có đồng công?

Em là gì nhỉ, chiếc khăn ấm cùng anh qua những mùa đông
Là bóng mát chở che anh những ngày hè nóng nực
Diễn viên hài cùng anh qua cơn bực tức
Hay đứa trẻ dại khờ... để anh học cách yêu thương?

Em là gì... mà cứ đợi chờ anh đi khắp muôn phương
Chỉ mong một ngày anh trở về bến đợi
Là ánh mắt thẳm sâu vời vợi
Giúp anh nhìn mọi thứ dễ dàng hơn

Em là gì mà anh lại tìm về những lúc cô đơn
Khi tất cả quay đi... chỉ còn mình em ở lại
Là người đã dành cho anh một tình yêu khờ dại
Suốt những tháng năm khốn khó tận cùng.

Chồng ạ! có thế có đôi lần... suy nghĩ chẳng cùng chung
Có thể ngoài kia, những vì sao nhiều màu lấp lánh
Có thể đôi lần bên em, anh thấy lòng giá lạnh
Quên mất rằng em là gì, thực tại trong anh

Chồng ạ! có thể một ngày nào... tóc em chẳng còn xanh
Những vết chân chim in hằn khóe mắt
Khi sự già nua hiện dần trên gương mặt
Liệu rằng anh có quên em?

Chồng ạ! có thể đôi lần em trót lỡ hờn ghen
Chỉ một chút thôi... đủ để thành chát mặn
Những giọt nước ướt đầm khóe mắt
Cũng chỉ vì em vẫn còn yêu.

Chồng ạ! có thể ngoài kia mật ngọt bao nhiêu
Để những người đàn ông quên đường về với vợ
Nhưng em tin chúng mình là "duyên - nợ "
Anh mãi hiểu rằng em là gì trong mắt của riêng anh

22/7/2015

CẤT ĐI ANH MỘT CHÚT ĐẮNG MÔI MỀM

Em chạm lòng mình vào đáy mắt anh
Trói hết yêu thương để vờ như chẳng biết
Em quay đi giấu nỗi niềm tha thiết
Tại bởi chúng mình chẳng thể yêu nhau

Em thật thà nhận mình là kẻ đến sau
Nhận vô duyên, nhường anh về với người đến trước
Thế gian kia chẳng ai hiểu được
Có những phút giây ta thấy chạnh lòng

Em cũng từng có những ước mong
Từng giấu đi ánh nhìn đầy khao khát
Trái tim mong manh sợ nghe lời gió hát
Sợ một ngày lạc lõng những mê say

Muốn được trao về ai đó cả vòng tay
Muốn được yêu thương như chưa từng thổn thức
Mà nỗi đau thẳm sâu trong lồng ngực
Cũng đành quay mặt làm ngơ...

Tiếng khóc tiếng cười của những đứa con thơ
Gương mặt thân quen của người đàn ông, đàn bà bên cạnh
Mình đến bên nhau để bao người giá lạnh
Hai mái nhà chìm đắm khúc sầu vơi.

Muộn mất rồi. Muộn quá anh ơi...
Chúng mình đừng đến bên nhau để mang vào lầm lỗi
Giấc mơ hoang, dập dìu sau đêm tối
Cất đi anh một chút đắng môi mềm

22/8/2015

 


Phamngochien.com - 05:54 - 04/10/2015 - Bài của Phạm Ngọc Hiền          

Gửi bình luận