Bến bờ ủi an (Phan Thanh Cương - Sài Gòn)

cũng từ gạn đục khơi trong

chị tôi sót lại bên giòng thời gian

sang thu gặp mỗi thu vàng

qua đông mưa xuống lỡ làng cánh hoa

gần chiều bìm bịp kêu xa

anh em sau vẫn ở nhà anh em

gió hây hẩy lá về đêm

chỉ rung cây ổi mà lên đàn bà

vòng cung tác phẩm hiện ra

chỉ trăng mới biết ai là tác nhân

thị phi chiêng trống to dần

cớ sao con dế dành phần biêu rêu

phải chi ngày ít đêm nhiều

phải chi ai đó để kêu bằng chồng

con đò nằm mục mé sông

cây cầu ai bắc, người không hẹn người

còn cha con nít mồ côi

ru con lòng mẹ lấy đời mình ru:

bến trong bến đục bến mù

à ơi... em chọn... cho dù thế gian

Sài Gòn 14.09.2015

 


Phamngochien.com - 13:59 - 26/09/2015 - Bài của văn nghệ sĩ          

Gửi bình luận