Lý luận, phê bình tiểu thuyết ở Nam Bộ đầu thế kỷ XX (Ths. Trương Thị Linh)

.

Nam Bộ là vùng đất mới, nền văn học Nam Bộ cũng chưa có bề dày truyền thống như ở Bắc Bộ. Bởi vậy, có một thời, khi nói đến văn học Việt Nam đầu thế kỷ XX, người ta ít chú ý đến khu vực Nam Bộ. Tuy nhiên, nơi đây lại có ưu thế sớm tiếp xúc với nền văn minh phương Tây. Những tờ báo quốc ngữ đầu tiên ra đời ở Nam Bộ đã giúp cho hoạt động lý luận, phê bình văn học phát triển. Mặc dù số lượng tác phẩm không nhiều nhưng cũng giúp chúng ta hình dung được những đóng góp của các nhà lý luận phê bình văn học Nam Bộ trong buổi đầu hiện đại hóa văn học nước nhà.

Bước sang đầu thế kỷ XX, lý luận phê bình văn học Việt Nam được hiện đại hóa và trở thành một hoạt động mang tính chuyên nghiệp. Bước khởi đầu này diễn ra trên một số tờ báo quốc ngữ ở Nam Bộ, nó hình thành một số tiền đề vững chắc cho giai đoạn tiếp theo. Các bài báo lý luận phê bình ở Nam Bộ đầu thế kỷ XX đề cập đến nhiều phương diện khác nhau của văn chương nghệ thuật. Nhưng nổi bật hơn cả là những bài bàn về tiểu thuyết hiện đại từ góc nhìn của lý luận phương Tây. Thông qua các bài viết này, ta thấy phần nào quan niệm về loại hình xuôi nói chung ở Việt Nam đầu thế kỷ XX.

Theo quan điểm hiện đại thì tiểu thuyết là: "Tác phẩm tự sự cỡ lớn có khả năng phản ánh hiện thực đời sống ở mọi giới hạn không gian và thời gian. Tiểu thuyết có thể phản ánh số phận của nhiều cuộc đời, những bức tranh phong tục, đạo đức xã hội, miêu tả các điều kiện sinh hoạt giai cấp, tái hiện nhiều tính cách đa dạng" [3; 277]; và truyện ngắn là: "Truyện ngắn là tác phẩm tự sự cỡ nhỏ. Nội dung của thể loại truyện ngắn bao trùm hầu hết các phương diện của đời sống: đời tư, thế sự hay sử thi, nhưng cái độc đáo của nó là ngắn. Truyện ngắn được viết ra để tiếp thu liền một mạch, đọc một hơi không nghỉ" [3; 314].

Trong khi đó, các tác giả thời bấy giờ quan niệm: "Quan niệm về tiểu thuyết của các nhà văn chủ yếu thể hiện thông qua những lời nói đầu, tự, tựa, lời bạt, tiểu dẫn... và ở ngay trong nội dung của tác phẩm" [2; 63] được thể hiện qua thể loại, phương pháp và mục đích sáng tác.

Thứ nhất, về thể loại sáng tác, các nhà văn, soạn giả thời bấy giờ không có khái niệm truyện ngắn mà chỉ có khái niệm tiểu thuyết và đoản thiên tiểu thuyết (tức truyện ngắn, theo cách hiểu của chúng ta ngày nay). Cả hai loại đều có tên gọi chung là tiểu thuyết. Vả lại, sự định hình danh tính của tác phẩm cũng mang tính "vừa nghiêm phong, mực thước, lại vừa có vẻ giản đơn mộc mạc, nhưng nói chung đều rõ ràng, rành mạch." [2; 66]. Các tác giả nghĩ thế nào nói thế ấy, phần nữa là để thu hút sự chú ý của độc giả. Chẳng hạn: ái tình ly kỳ tiểu thuyết, dữ tợn tiểu thuyết, bí mật ly kỳ thảm tình tiểu thuyết...

Những năm hai mươi đầu thế kỷ, quan niệm về tiểu thuyết, cách viết tiểu thuyết, đoản thiên tiểu thuyết... cũng lần lượt được các tác giả quan tâm và đề cập đến một cách dè dặt.Tuy nhiên, sự phân biệt này không có tính chất rạch ròi, đơn thuần họ nghĩ thế nào thì đặt thế ấy.Thấy ngắn, đăng từ một đến vài kỳ báo thì gọi là đoản thiên, còn dài hơn thì gọi là trường thiên.Nên dễ hiểu Truyện thầy Lazaro phiền chỉ có vài chục trang giấy song họ cũng gọi là tiểu thuyết.

Để đưa ra một định nghĩa hết sức vắn tắt về đoản thiên và trường thiên tiểu thuyết, trong bài viết Bàn về đoản thiên tiểu thuyết [6; số 752, 4-8-1928] tác giả T.D. khẳng định: "Đoản thiên với trường thiên khác nhau bởi dài ngắn, ấy mới là phầnhình thức thôi; còn khác nhau về tinh thần nữa, mà phần này lại trọng yếu hơn, một bài tiểu thuyết ngắn độ vài ba trang giấy, song ở trong nếu không có cái tinh thần của nó thì cũng không đáng gọi là đoản thiên tiểu thuyết được... cái tinh thần của tiểu thuyết đoản thiên, khi đem so với trường thiên thì mới thấy.

Cố gắng đưa ra một khái niệm minh xác về đoản thiên tiểu thuyết bên cạnh trường thiên tiểu thuyết, tác giả Nguyễn Thị Năm cho rằng: "Đoản thiên tiểu thuyết là dùng câu văn tinh tế, rất vén khéo để tả một đoạn quan trọng nhất trong câu truyện hay lịch sử mình muốn thuật mà không thể tự do thêm bớt được" [7, số 3942, 10-11-1931].

Thứ hai, phương pháp sáng tác dẫu muốn thoát khỏi cái bóng văn hóa truyền thống song nó đã ăn sâu vào máu thịt, vào ý thức nên không thể một sớm một chiều mà gột sạch.Tuy nhiên, điều này được các tác giả sau khắc phục để tiến tới xây dựng một nền văn chương hiện đại, với xu hướng du nhập kiểu viết tiểu thuyết theo lối Tây Phương, văn phong rõ ràng, minh bạch, gần gũi với đời sống, ít sử dụng điển tích, điển cố, nhịp văn tự do dần thoát khỏi lối đăng đối, biền ngẫu cổ điển. Đồng thời, với ý thức sáng tác mới, các tác giả cũng ý thức được việc sử dụng ngôn ngữ thường ngày, "lời mọi người hằng nói", đưa văn chương thâm nhập vào cuộc sống hiện đại, phơi bày tâm lý, những suy nghĩ tế vi của con người trong một thời đại mới đầy rẫy những cái mới, những cạm bẫy... của cuộc sống văn minh. Vả lại, đề tài để sáng tác không phải chỉ là những đấng, bậc anh hùng khí khái, làm những việc lớn lao dời non lấp bể nữa mà là những con người bình thường, đang đi, đứng, nằm, ngồi... đang sinh hoạt ở giữa chúng ta. "Ở đây chúng ta thấy rõ yêu cầu phản ánh cuộc sống, phản ánh xã hội mang đầy màu sắc hiện thực cuộc sống, chứ không lấy đề tài từ những câu chuyện tuồng tích Trung Quốc, cũng không nói đến những truyện hoang đường, cótính li kỳ quái dị "Theo trí mọn tôi nay phải bỏ những Lê Huê pháp thuật, Kim Đính thần thông; Khương Thượng phong thần, Thế Hùng tróc quỷ, Chung Ly lập trận, Bồ Tát cứu binh, Đại Thánh loạn thiên cung, Anh Đẵng về tiên cảnh... mà sắp bày những chuyện chí mới miễn là lánh khỏi cái não dị đoan mà báo ứng phân minh là đủ rồi."" [4; 25]

Về phương pháp sáng tác hai thể loại này hoàn toàn khác nhau: "Đại để: trường thiên tả cả "phần nguyên, còn đoản thiên tiểu thuyết chỉ tả một phần lẻ. Tả phần nguyên nghĩa là chung cả, hoặc về sự biến động của  một thời kỳ, như Tam quốc chí hoặc về phong tục của một xã hội, như Những người khốnnạn (Les Misérables) hoặc về thân thế của một người, như Lục Vân Tiên, Kim Vân Kiều. Tả phần lẻ nghĩa là chỉ chú ý vào một sự gì đó mà phô bày nó ra cho hết vẻ, như Nước đời lắm nỗi, tả sự ăn hiếp vợ của một anh chồng; Sống chết mặc bây, tả sự không biết thương dân của một ông quan.

Muốn lấy văn phong cho rõ thì làm trường thiên tiểu thuyết cũng như cất một cái nhà, mà làm trường thiên cũng giống như trau một cây cột, trường thiên như đốt pháo cả dây, tiếng nổ liên tiếp nhau, còn đoản thiên như đốt pháo từng trái một, trái nào có tiếng nổ của trái ấy." [6; số 752, 4-8-1928].

Viết đoản thiên tiểu thuyết tức là tiểu thuyết nhưng làm cho nó ngắn lại, tác giả Lệ Xuân trong Cách viết đoản thiên tiểu thuyết [9; số 120, 25-2-1932] nhấn mạnh: "Một câu chuyện nào, có thể viết thành một thiên tiểu thuyết "trường" tức dài, nay ta phải gọn ý nó lại thế nào cho trở nên một "thiên" tiểu thuyết "đoản" tức vắn và cái đoản là cái kết cuộc của một bổn trường thiên tiểu thuyết" và ở dung lượng dài ngắn "cái thân của một bài đoản thiên có thể phân làm hai hồi hay là hai đoạn và cả bài dài lắm thì tính đến ba cột báo". Không phải cứ "ngắn" thì đều được gọi là đoản thiên, tác giả Lệ Xuân giải thích thêm: "... biết chỗ mà hạ cái chấm chót... để cho độc giả xem xong phải tìm kiếm mà hiểu ngấm ngầm cái nguyên lý của câu chuyện, thì mới thật là văn "đoản" và đúng điệu đoản thiên tiểu thuyết"

Họ đã chạm chân vào chủ nghĩa lãng mạn khi "tuyên ngôn sáng tác" của họ cũng tường minh và đơn giản: dựa theo "ý tưởng" mà đặt truyện hoặc yêu cầu truyện phải "dường như truyện có thật vậy":

Trong bài tựa tiểu thuyết "Sử Chánh Tâm hàm oan" [6; số 153, 11.06.1924]tác giả Nguyễn Trân Châu tự Ngũ Lang (Rạch Giá) xác định cho mình một cách viết tiểu thuyết, xây dựng hình ảnh, kết cấu, nhân vật... "theo ý tưởng": "Từng xem truyện xưa tích củ từ cổ cập kiêm hằng thấy hiếm trang trung thần, nghĩa sỉ, liệt nữ, lúc vận kiễn thời quai thường gặp lắm điều gian truân, khổ nảo. Còn kẻ nịnh thần tà vạy, dâm nữ, lại được hưởng cuộc vinh hoa phú quới; nhưng kết cuộc rồi thì kẻ lành gặp lành được hưởng phước thanh nhàn đời đời, còn kẻ dử gặp dử phải chịu khổ hình kiếp kiếp.

Như bổn truyện nầy đây tuy là truyện do theo ý tưởng mà đặt ra, song sự tích mường tượng truyện xưa. Có đủ trung, hiếu, tiết, nghĩa, nên tôi chẳng nệ học hỏi thô sơ kiến thức hẹp hòi tác thành bổn nầy có ý cho người đời thấy gương lành bắt chước, gương xấu mà xa lánh.Chớ không phải tự phụ tài năng mà vẩy vùng trận bút giữa trường văn; hoặc vì chút tư lợi mà cho tồi phong bại tục. Bởi tôi thấy từ mấy năm trở lại đây luân lý, cang thường hoán cải, không nở điềm nhiên toạ thị, thế bất đắc dĩ phải ráng công soạn ra một bổn để cống hiến cho đồng bang chư tôn độc giả xem giải muộn. Nhược có điều chi sai lầm xin rộng tình miễn nghị, tôi cám ơn chẳng cùng".

Trong cuộc thi tiểu thuyết đầu tiên trên Nông Cổ Mín Đàm, báo đã xác định "roman" nghĩa là: "Người Langsa gọi Roman nghĩa là lấy trí riêng mà đặt riêng ra một truyện tuỳ theo nhân vật, phong tục trong xứ, dường như truyện có thật vậy" [4; 23]

Với quan niệm sáng tác theo kiểu "tả chân", chú ý đến những sự thường ngày xảy ra trước mắt, những sự thật trong cuộc sống hàng ngày, các tác giả đã đặt chân vào lãnh địa của chủ nghĩa hiện thực, tuy đang còn ở mức độ thấp, họ bê nguyên xi cuộc sống lên trang viết của mình. Điều đó minh chứng cho những "thời sự tiểu thuyết" trong thời gian này.

Cho đến việc giới thiệu sách mới trên báo, các nhà làm văn thời ấy cũngquan tâm đến: "... Tiểu thuyết này dùng điệu văn rất dung dị, mà chơn tả các nỗi cay đắng trong đời. Câu văn đã khinh tục, ngạo đời mà luân lý lại đủ khuyên người, răn chúng..." (Tiểu thuyết mới xuất bản: Cay đắng mùi đời [6; số 408, 15.3.1926].

Trong cuộc thi về Truyện cho con nít đọc trên ĐPTB yêu cầu những tác phẩm dự thi phải: "... hoặc nói về lịch sử, hoặc nói về địa dư, hoặc nói về cách trí, hoặc nói về luân lí của nước nhà..."(Cái giải thưởng 400 đồng của Tân Lam Ngô Thị Quyên [6; số 277, 20-4-1925]).

Các tác giả thời kỳ này chú ý đến những sự thường ngày xảy ra trước mắt, những sự thật trong cuộc sống hàng ngày, chứ không chỉ những đấng, bậc trượng phu, khí khái, anh hùng hảo hớn của cái thời xa xưa nữa. Trong lời tựa "Thầy Lazarô Phiền", 1887, Nguyễn Trọng Quản phát biểu: "Đã biết rằng xưa nay dân ta chẳng thiếu chi thơ phú văn truyện nói về những đấng anh hùng hào kiệt, những tay tài cao, trí cả rồi đó, mà những đấng ấy thuộc về đời xưa chớ đời nay chẳng còn nữa. Bởi đó, tôi mới dám bày đặt một chuyện đời nay là sự đời có trước mắt ta luôn, như thế thì sẽ có nhiều người lấy làm vui lòng mà đọc, kẻ thì cho quen mặt chữ, người thì cho đặng giải phiền một giây" [4; 22]

Hay trong lời tựa sách Hoàng Tố Anh hàm oan, tác giả Trần Thiên Trung (Trần Chánh Chiếu) viết: "Nay tôi ngụ ý soạn một bổn nói về việc trong xứ mình, dùng tiếng tầm thường cho mọi người dễ hiểu đặng."[4; 26]. Các tác giả đã nhận ra được sự thật là dân ta thường sống trong những kinh, sử, tử, tập của Trung Quốc nên nhà viết tiểu thuyết hàng đầu của Nam Bộ, Hồ Biểu Chánh viết: "Thầm nghĩ, người mình mà biết truyện bên Tàu không bổ ích cho bằng biết truyện trong nước mình."[4; 27]. Đồng thời, họ đã ý thức được viết văn phải trọng sự thực, Phạm Quỳnh khi giới thiệu Sống chết mặc bay của Phạm Duy Tốn viết: "Văn chương ta xưa nay thường lấy sự mập mờ phảng phất làm hay, càng phiến diễu bao nhiêu càng huyền diệu bấy nhiêu, nên ít dụng lối tả thực, coi là tầm thường. Nay xét ra văn học, họa học Thái Tây, phần nhiều lại trọng lối tả thực hơn là lối phá bút."[4; 26].

Thứ ba, về mục đích sáng tác không loại trừ quan niệm truyền thống "văn dĩ tải đạo", "văn dĩ minh đạo", các tác giả vẫn luôn khẳng định văn chương có khả năng di dưỡng tính tình, phong tục, có tác dụng giáo dục con người. Song họ cũng không quên rằng văn chương có tác dụng bồi dưỡng kiến thức, mở mang trí hóa cho con người.

Trước xu thế thay đổi thị hiếu thẩm mỹ từ tư tưởng Nho gia phong kiến sang Tây học hiện đại, tiểu thuyết chương hồi của Tàu vốn đầy dẫy những chuyện hoán chúa đổi con, đọc đầu biết cuối, lại có kết cấu tương tự nhau tự nhiên khiến người đọc phải nhàm và vì vậy, món ăn tinh thần từ phương Tây đã thổi một luồng gió mới vào tinh thần thời đại khiến nền móng vững chắc của tam cương ngũ thường lung lay, thay vào đó là những tiểu thuyết có "... kết cấu ly kỳ, ngôn luận dồi dào, mỗi tiểu thuyết đều như một bức tranh vẽ khác nhau, không giống như tiểu thuyết Tàu đọc đầu biết cuối, truyện nào cũng cùng một khuôn mẫu, làm cho người ta đọc phải nhàm" [6; số 317, 29-7-1925]). Nhận thức được vai trò to lớn đó của tiểu thuyết, Nam Kiều Trần Huy Liệu kêu gọi những nhà viết, dịch tiểu thuyết nên có lòng thương đời, thương người thì hãy đừng chiều theo xu hướng của đời mà phải hướng con người đi theo con đường chánh đạo, "trừ tệ cho đời" trong thời điểm "nước sôi lửa bỏng": "huống chi vào buổi giao thời nầy, phong hoá đảo điên, cương thường đổ nát; tiểu thuyết không những là người bạn kể chuyện giải trí mà lại nên là một người dụ dỗ quốc dân ở vào đường chánh đạo, vì vậy tiểu thuyết Tàu dẫu là một cái khuôn sáo cũ mèm, song trong đó thuần tả những luân lý nhơn vật, có bổ ích cho đời, mà nhất là buổi giao thời này lại càng bổ ích lắm." (Tựa tiểu thuyết dịch, Mũi gươm của người hiệp khách [6; số 317, 29-7-1925])

Ý thức được "ma lực" của tiểu thuyết, các tác giả cố ý sử dụng tiểu thuyết để di dưỡng tính tình, phong tục cho nhân dân.Ngô Tất Tố trong Vấn đề tiểu thuyết [6; số 654, 3-12-1927] cho rằng: "... Thế gian có một vật thuốc không thuốc mà người say, bùa không bùa mà người mê, không phải bể sắc, không phải sóng tình mà người thường đắm đuối. Đó là vật gì, tức là tiểu thuyết.Lạ thay cái ma lực của tiểu thuyết, nếu ai đã bị quyến rũ thì phần nhiều là dứt không rời, gỡ không ra, muốn bỏ khuây đi cũng không đặng.Dẫu cho công việc rộn đến đâu, thì giờ ngặt thế nào mà còn bộ tiểu thuyết coi chưa trọn thời hình như lòng vẫn hơi áy náy. Ghê thay cái ma lực của tiểu thuyết (...)". Con người ta phần nhiều bản tính ưa bắt chước nên khi đọc cũng ưa hành xử, nói năng... theo nhân vật mà mình hâm mộ trong tiểu thuyết. Bên cạnh tác dụng tích cực cũng không ít tiểu thuyết khiến con người ta bạc nhược, yếu đuối... rồi học cái thói trăng hoa tuyết nguyệt đầy rẫy trong các trang sách không có giá trị mà phần nhiều các nhà làm sách vì chạy theo lợi nhuận không kể gì đến thuần phong mỹ tục. Tác giả cảnh báo, "Tiểu thuyết  lại có cái năng lực khác rất thần diệu là khi con người nào đó bị nó làm cho đắm đuối say mê thì cái tánh tình bản lai hòng cũng theo cái tánh chất của tiểu thuyết mà thay đổi. Có khi lành đổi ra dữ, nhát đổi ra bạo, chính đáng đổi ra lẳng lơ...".

Có tác giả còn xem tiểu thuyết là tấm gương sáng để noi theo và rèn giũa phẩm cách: "Sách tiểu thuyết cũng như tấm gương phản chiếu các nhân vật trong truyện cũng như cái khuôn mẫu để rèn đức ta, cũng như cái cách để nhuận tấm tình phẩm cách ta, cũng như con đường vạn lý để ta theo. Đã gọi khuôn tròn thì không ra khuôn vuông được? Ta đã đen thì khó ra trắng được? Con đường thẳng ta theo thẳng, con đường vẹo ta theo vẹo.  Ấy là cái mãnh lực của tiểu thuyết nó có thể chuyển được lòng người, cải được phong hóa là thế đó" (Cái hại của tiểu thuyết, [7; số 2645, 16-6-1927]).

Bút Trà Nguyễn Đức Nhuận trong bài viết Tiểu thuyết quan hệ đến toàn cuộc xã hội thế nào [6; số 141, 7-5-1924] cho rằng: "Muốn cho một nước phong tục thuần, đạo đức thạnh, học thuật mới, trước hết không chi hay bằng cải lương tiểu thuyết". Thậm chí, ông còn ví: "Tiểu thuyết đối với xã hội, thật không khác nào như không khí, lúa gạo, ngày ngày ta cũng hô hấp, ta cũng ăn, dùng đến, không tránh được, không từ được. Nếu trong không khí ấy mà có chất ô uế, lúa gạo ấy mà có chất độc địa thì người ăn vào, thở vào sao cũng hình dung tiều tuỵ, đau yếu và chết một cách trông rất hiểm nghèo". Do đó, ông kêu gọi: "Ơ các nhà làm tiểu thuyết ta ơi, các ngài đều là người văn chương cẩm tú, tất các ngài cũng đã dư biết cách thể làm tiểu thuyết mà tôi đã nói trên kia rồi. Nhưng xin các ngài phải lưu ý hai đường thiện ác. Một quyển tiểu thuyết mà có giá trị, có tâm lý học thì có thể tác phúc cho muôn triệu người; một quyển tiểu thuyết mà không giá trị, sa vào lối tà dâm, thì có lẽ lưu độc ngàn năm, trăm năm. Đáng quý  hoá thay tiểu thuyết! Mà đáng sợ thay cho tiểu thuyết! Tiền đồ xã hội ta thế nào, chỉ nhờ trên tiểu thuyết, các ngài trở nên người ân nhân trong xã hội cũng do tiểu thuyết mà các ngài làm người tội nhân trong xã hội cũng do tiểu thuyết".

Bên cạnh những tác phẩm có giá trị, không ít người vì đồng tiền nên đã viết nên những tác phẩm không có giá trị, làm gương xấu trong xã hội, gây hại cho phong hóa, làm suy đồi đạo đức luân lý, khiến con người đắm chìm vào bể ái, làm những chuyện sai trái: "ngoài dịch đói, dịch chuột, dịch tả, lại còn có cái dịch tiểu thuyết nữa" (Cái hại của tiểu thuyết [7; 2645, 14-4-27]. Trước thực trạng đó các nhà trí thức có tâm huyết kêu gọi người sáng tác đừng vì chút lợi nhỏ mà đánh đổi lương tâm trách nhiệm của người mang nhiệm vụ tiên phong trong bước đường cải cách văn minh, tiến bộ: "Nào chuyện giải buồn, nào sách tiếu lâm, nào ca trù hoa nguyệt, nào tiểu thuyết phong tình. Đã không có chủ đích chánh đáng gì lại không có ảnh hưởng gì đến luân thường đạo lý, chỉ góp phần làm hại cho người, làm hư cho thói tục mà thôi.Sách thế thì bút là gươm, mực là thuốc độc và giấy là nơi chiến trường để đâm chém người ta" (Những sách hại người, H. Gia Phú, [8; số 96, 1923].

Sách hay không những giúp ích mở mang kiến thức, kiến thiết nền kiến văn rộng rãi cho người đọc cũng như nền quốc học nước nhà. Ngược lại, sách tồi lại là một thứ vũ khí giết người lợi hại nhất hơn cả ông thầy thuốc vô ý "Ôi!Giết người cũng nhiều cách.Ông thầy thuốc mà vô ý thì giết người bằng dao kéo; ông quan tư pháp mà thông minh thì giết người bằng pháp luật, bọn tơ hào mà thiên tà thì giết người bằng văn án... đến như nhà làm sách mà làm sách hại người thì sẽ giết người bằng sách.Sự giết người dẫu có chóng chậm, nông sâu khác nhau nhưng tổng chi là giết người cả mà cái đoạn giết người bằng sách thì tính ra dữ dội vô cùng" ((Những sách hại người, H. Gia Phú, [8; số 96, 1923].

Những ai quan tâm đến vận mệnh quốc văn nước nhà đều đau lòng trước cơn đại hồng thủy của những cuốn sách không có giá trị, có hại cho luân thường đạo lý, cho nhân tâm nên họ luôn ra sức truyền bá những cuốn sách hay và có ích cho sự tiến hóa của quốc dân và luôn phê phán, tẩy chay những cuốc sách vô giá trị, có hại cho tâm trí người dân. Chủ bút Phạm Minh Kiên trong bài Văn chương nước nhà [8; số 130, 1923] viết: "Dân khôn nhờ hay đọc truyện, đọc sách, đọc tiểu thuyết, đọc nhật trình" càng khẳng định hơn vai trò của người cầm bút trong đời sống văn chương của một dân tộc trong sự tiến hóa của quốc dân.

Trước thực tế có nhiều người vẫn quan niệm tiểu thuyết tức là những tác phẩm nói về tình yêu, viết về tình yêu và nếu một tiểu thuyết nào đó không mô tả một tình yêu nam nữ thắm thiết thì không có giá trị, thậm chí không thèm đọc.Vì vậy đừng cho rằng tiểu thuyết nói đến tình là chỉ duy nhất một cái ái tình giữa nam và nữ.Mà tình ở đây gồm cả hỉ, lạc, ái, ố... của con người. Và tình cảm của con người (ái tình) chỉ có hai loại mà thôi: loại cao cả, giúp con người xây dựng được những cách sống, cách hành xử thích hợp, bồi dưỡng nhân cách con người, giúp con người vượt thoát ra chính mình; loại thấp hèn thì luôn luôn đày đoạ con người. Do đó: "ấy vậy nhà trước thuật củng (cũng) nên lấy ái tình mà đặt tiểu thuyết, mà tiểu thuyết ái tình cũng có thể hay được, cũng có thể bổ ích được cho xã hội chớ chẳng không. Song dở hay là hay, bổ ích hay là đồi bại, là chỉ vì tả lối ái tình cao với thấp khác nhau đó mà thôi. Vậy xin người viết tiểu thuyết phải lưu tâm và xin người đọc tiểu thuyết phải suy nghiệm."(Lý thuyết sai lầm - Anh Võ [6; số 80, 30-11-1923]).

 Trước sự du nhập của các quan điểm mỹ học phương Tây, các nhà lý luận văn học Nam Bộ thấy rằng phải thay đổi quan niệm về tiểu thuyết. Họ nhận thấy rằng thể loại này không còn là "công dân hạng hai" trong một nền văn học hiện đại. Cái nhìn mới mẻ này đã góp phần giúp cho văn xuôi Nam Bộ dần dần tách ra khỏi quỹ đạo truyền thống để tiến bước vào quỹ đạo hiện đại. Mặc dù đỉnh cao của tòa tháp văn xuôi Việt Nam nửa đầu thế kỷ XX đặt ở Bắc Bộ, nhưng ta vẫn không quên những viên gạch đầu tiên đã đặt nền móng cho nó là văn xuôi quốc ngữ ở Nam Bộ.

Trương Thị Linh

Tài liệu tham khảo

[1]. Hoài Anh, Thành Nguyên, Hồ Sĩ Hiệp (1988), Văn học Nam Bộ từ đầu đến giữa thế kỷ XX (1900 - 1945), NXB TPHCM

[2]. Nguyễn Kim Anh (chủ biên) (2004), Tiểu thuyết Nam bộ cuối thế kỷ XIX đầu

[3]. Lại Nguyên Ân (2003),150 thuật ngữ văn học,  NXB ĐHQG HN

[4]. Vương Trí Nhàn (1996), Những lời bàn về tiểu thuyết trong văn học Việt Nam, từ đầu thế kỷ XX đến 1945, NXB Hội nhà văn

[5]. Nguyễn Thị Thanh Xuân (2004), Phê bình văn học Việt Nam nửa đầu thế kỷ XX (1900 - 1945), NXB ĐHQG TPHCM

[6]. Đông Pháp thời báo (1923 - 1928)

[7]. Lục tỉnh tân văn

[8]. Nông cổ mín đàm

[9]. Phụ nữ tân văn

[10]. Nguyễn Q. Thắng (1990), Tiến Trình văn nghệ miền Nam, NXB Tổng hợp An Giang

[11]. Lê Ngọc Thuý (2001), Đóng góp của văn học quốc ngữ ở Nam Bộ cuối thế kỷ XIX đầu thế kỷ XX vào tiến trình hiện đại hoá văn học Việt Nam, LA tiến sĩ ngữ văn, ĐHSP TPHCM

ngoc linh - (vào lúc: 15:06 - 06-30-2014)
Ảnh chụp khi nào em không biết vậy ? Em ngạc nhiên quá xá nghe !

Phamngochien.com - 07:37 - 29/06/2014 - Bài của văn nghệ sĩ          

Gửi bình luận