Viết trong mưa Sài Gòn (Cao Vỹ Nhánh)

Giữa những ngày nắng như thiêu như đốt, có một cơn mưa đổ xuống làm cho người ta dễ chịu hơn. "Tháng sáu trời mưa, trời mưa không dứt...", những giai điệu và những ca từ đẹp như một lời hò hẹn khẽ vang lên từ cô gái ngồi phía sau chàng trai trên phố mưa dắt ta ngược trở về với những nhớ thương ngày cũ.

Lâu hơn mọi bữa Sài Gòn chiều nay mưa nhiều. Hàng me hôm nào ta qua đứng co ro, lạnh lẽo trong mưa. Có tiếng ai đó ném vào trong mưa: "Thằng đó khùng!". Mặc kệ, trời mưa cứ một mình lang thang xuống phố để tắm mưa, để gột rửa, để tìm hương vị mưa đầu mùa. Để hít thở cùng cỏ cây... Lại một đôi nam nữ nữa đèo nhau trên chiếc xe cổ tích với chiếc ô ngược gió ngang qua ta, ta chợt thấy bão giông trong lòng... Ước gì em bây giờ là em của ngày xưa...

Ta chợt nhớ về một thời sinh viên mộng mị với những cơn mưa dai dẳng dễ thương, dễ ghét. Em đứng một mình trong cơn mưa dông chiều hôm ấy. Gió quất thẳng những giọt nước vào má em, bỏng rát. Trong mưa, em mỏng manh như cỏ. Và anh ước mình là bờ vai yên uỷ đời em. Anh quen em thật tình cờ như bao cuộc gặp gỡ trên đời, trong một khung cảnh thật lãng mạn như thế đó. Em chạy dưới mưa, bàn chân tung tóe nước. Em lúc ấy vô tư...bong bóng vỡ tan vào một chiều mưa đầu mùa nặng hạt. Mùa mưa đó em hẹn sẽ trả lời câu hỏi định mệnh của anh vào cái ngày anh hoàn thành xong chiến dịch mùa hè tình nguyện và em vào đại học. Em còn hẹn vào ngày đó em sẽ cùng anh đi dạo biển, một viễn cảnh thật đẹp như trong những bộ phim Hàn...

Mang trong trái tim lời hẹn yêu đương anh đã có những tháng ngày tình nguyện ngời ngời hạnh phúc. Những buổi chiều nơi mùa hè xanh anh thường đi dọc theo bãi biển nhặt những chiếc vỏ ốc gởi vào đó thông điệp nỗi nhớ để về tặng em và nôn nao chờ đợi cái ngày sánh bước cùng em đi dạo biển. Chiến dịch mùa hè tình nguyện đã kết thúc nhưng những lời hứa đó vĩnh viễn không thực hiện được. Em đã ra đi về một miền xa xôi, mờ ảo, để lại trong anh một nỗi nhớ không tên. Có phải em đã tặng anh bí mật của điều không có thật. Em không có thật và tình yêu đó cũng không có thật.
Anh còn nhớ, những chiếc vỏ ốc mang tên tình yêu của chúng mình rơi tả tơi vào một chiều mưa tầm tã...

CAO VĨ NHÁNH


Phamngochien.com - 17:05 - 14/09/2010 - Bài của văn nghệ sĩ          

Gửi bình luận