Tiếng cồng đêm hôm kia
vỡ nứt sớm nay từng hồi sương lạnh
ô ô… câu hát lý đứt gãy
như vệt nứt lưng đồi treo ngang vết cứa
cứa vào đáy mắt em
rưng rưng ngày đỏ.
Cứa vào mây trưa nát nhàu giấc trẻ
âm âm giọng ngày nứt nẻ
mây xám theo đàn
về đâu? Đỉnh gió neo kín rồi câu thán
lòng đã sang mùa
sao núi cứ xanh đau.
Mưa rừng mãi u u nghìn hồi chẳng dứt
mặc lũ chim về
hót trăm lời lạc điệu
nắng ấm còn bận làm trọng tài cuộc đua rùa thỏ
mặc mùa về lông bông
nào từng thấy “lê hoa đái vũ”
Lơlang trong mưa ướt sũng
đã thấy lòng tiếc thương?
Có lẽ
người ta khóc thương cành vàng, lá ngọc
nào thấy ai than tiếc ngọn cỏ gà?
ngọn cỏ gà xuyên đêm
khâu vá giấc mơ
khâu vá vạt sân tuổi thơ
khanh khách giọng cười lăn chật đầy góc nhớ
chỉ vá không xong vệt nứt lưng đồi
vá không được
tiếng cồng đêm hôn kia nứt vỡ
câu lý đứt gãy
con đường nối lòng mình và gió
cứ chênh vênh như vệt nứt lưng đồi.
- Hải Điểu -