5.
Tiếng cu gù trong hoang lương tận diệt
Bóng quê hương xiêu đổ ngả nghiêng
Lòng người thất tán
Hoảng loạn in trong mắt
Ta nhớ ngày xưa quê thanh bình êm ả
Những con đường mòn dưới bóng hàng cau
Hoa cau rụng trắng đêm trăng hò hẹn
Những cánh đồng lúa rập rờn mướt xanh
Những tiếng hát tiếng hò vang lên trong buổi cấy
Người dân quê sống im lặng mà vui
Quê ta ơi những chiều nhạt nắng
Dưới hàng tre trăng mọc ban ngày
Ta tìm chi ta tìm ai
Mà hoang vắng trong từng đáy mắt
Giữa hư không vọng về
Tiếng ai nói trên đầu âm ỉ
Trên thập giá Chúa đứng dang tay
Không cứu rỗi nổi cảnh đời xiêu lạc
Tiếng chuông nhà thờ vang lên mỗi sáng Chủ nhật
Gọi mọi người thức tỉnh lương tri
Dòng sông quê hương mênh mông xanh biếc
Những chuyến tàu chở cát ngược xuôi
Ôi quê ơi
Những ngày nầy tôi thấy mình bất lực
Đau trong thân thể
Đau trong hồn
Đau trong ánh nhìn dội ngược
Những người thân của ta đã ra đi qua bờ bến khác
Những ngôi mộ trầm mặc
Ta đã chết trong lòng mình muôn kiếp
Mong tin lành phủ khắp nhân gian
Từng đêm say chẳng bóng cô nàng
Rợn trong lòng từng lớp sóng xô đuổi
Sóng sau đè sóng trước
Sự phủ định cay nghiệt
Ta tìm chi trên mảnh đất khô cằn
Giấu tâm thức vùi sâu vào ngôn ngữ
Những người bạn xa lánh ta
Còn hạ sát tâm hồn nhau bằng tiếng nói
Ta ngẩng mặt lên hỏi trời
Có thấu lòng ta
Có thấy tình ta
Bao oan khốc cứ dập vùi định mệnh
Nặng nề đổ sập
Ai lướt đi ngoài đường như bóng ma
Chân không chạm đất mắt nhìn sâu hoắm
Nát tâm tư ngõ hẻm gầy
Vùi tâm sự trong lòng kín tiếng
Miệng ngậm cứng không rên rỉ
Sống giữ lấy chết mang theo
Xuống huyệt mộ từng dòng huyết lệ
Trên đầu mộ ta hãy cắm
Một nhành hoa phù dung
Cho một kiếp người sớm nở tối tàn
Giữa hai khoảng không thời gian
Là sự cung hiến
Những vần thơ máu tươi
Những vần thơ địa ngục
Những vần thơ chữ nghiêng đổ gục
Gió điên mê thổi réo muôn bề
Không liếp che nỗi niềm tâm sự
Sống như cởi truồng
Gào rú giữa ánh trăng
Nuốt sâu đêm đen vào ngực